Trương Hồng Khánh cau mày, ông sao có thể nhìn không ra tình cảm của con gái mình giành cho Tiêu Chí Khiêm? Bình tĩnh mà xem xét, Tiêu Chí Khiêm tướng mạo đường đường, gia thế bối cảnh thì thượng thừa, con gái nếu gả cho cậu ta, thật ra cũng không tồi. Nhưng, trạng thái tinh thần của cậu ta...
Ông phiền hà đứng dậy muốn đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại: “Tiểu Hải... bây giờ con vẫn đang chăm sóc cho cô gái kia?”
Chương Thịnh Hải gật đầu, đường hoàng trả lời: “Vâng, Đào Nhi chỉ còn lại con, con không thể bỏ mặc cô ấy.”
Trương Hồng Khánh nhìn sâu vào đứa con, cái gì cũng chưa nói liền đẩy cửa đi.
Trương Thịnh Hải vừa nhìn thời gian, vội tiến vào phòng bếp, thúc giục thím Đỗ: “Thím ơi, cháo đã chín chưa?”
“Chín rồi, chín rồi, xem cậu vội kìa.” Thím Đỗ cầm cặp lồng đã múc cháo xong đưa cho cậu: “Nhớ rõ, trước khi thông hơi thì không thể ăn đồ linh tinh.”
“Thông hơi?”Trương Thịnh Hải sửng sốt, lập tức cười to: “Thím, thím nói thúi lắm!”
Thím Đỗ bật cười, chỉa đầu anh: “Đứa nhỏ này, trước mặt con gái nhà người ta, cũng không thể nói cái gì mà thúi lắm, người ta sẽ xấu hổ.”
“Hê hê, Đào Nhi sẽ không đâu.” Trương Thịnh Hải bọc cặp lồng xong rồi vẫy tay với thím Đỗ: “Cháu đi đây!”
Trong phòng, Tuyết Chi hai tay chống hông, trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng thoải mái trước mắt, nheo mắt lại, cho dù dáng vẻ cô đang tức giận, nhưng khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp kia, thật sự rất đẹp.
Tiêu Chí Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371710/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.