Tiêu Chí Khiêm cúi đầu hôn lên tay cô, Tuyết Chi rụt tay lại như bị điện giật, anh lại lập tức nắm chặt tay cô, không cho cô tránh thoát, tiếp đó anh vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lên làn da mịn như nhung của cô...
Tuyết Chi dở khóc dở cười, cố gắng đè nén những rung động dưới đáy lòng vừa bị lời lẽ của anh khơi dậy: "Tiêu Chí Khiêm, anh không thể... không thể cứ như vậy được!"
Anh không thể bất ngờ ôm cô, không thể bất ngờ hôn cô, không thể thân mật liếm cô giống như chú chó nhỏ đáng yêu...
Anh làm như vậy sẽ khiến cô... trở nên rất kỳ quái, không thể kiểm soát được bản thân. Rồi thân bất do kỷ lại lần nữa theo sự chuyển dịch thời gian, từng bước lạc trong hồng hoang của vận mệnh.
Đó không phải là điều mà cô muốn.
"Tuyết Chi, Tuyết Chi, Tuyết Chi..." Đột nhiên anh nghiêm túc gọi tên cô mấy câu mà không thấy chán.
Tuyết Chi hoàn hồn, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
Anh gọi được cô thì nở nụ cười, ôm cô vào lòng: "Không ai được cướp đoạt Tuyết Chi, em là của anh, của một mình anh."
Tuyết Chi bị hành động trẻ con của anh chọc cười, định đẩy anh ra nhưng sức lực của anh lớn đến kinh người, ôm chặt cô như đang ôm báu vật. Cô đành mặc kệ để cho anh ôm.
Xe chậm rãi dừng lại, vệ sĩ áo đen đi xuống mở cửa xe.
Tuyết Chi vẫn còn đang bị Tiêu Chí Khiêm ôm chặt trong lòng, đột nhiên bị người ngoài nhìn thấy thì mặt không khỏi đỏ bừng, đẩy Tiêu Chí Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371696/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.