“Không cần!” Cô vừa định hất tay anh ra thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của anh ngăn lại: “Em muốn tự hành hạ mình thì tôi cũng không ý kiến. Từ đây xuống chân núi còn cả cây số, em có thể nhảy lò cò một chân xuống không?”
Tuyết Chi vừa muốn cãi lại và từ chối, nhưng nhớ lại viễn cảnh ngày hôm qua tự cuốc bộ xuống núi, cô đành ngoan ngoãn im lặng. Cô thù người đàn ông trước mặt mình chứ không có nghĩa là cô phải tự hành hạ bản thân. Lúc nên suy xét thì đừng có cứng đầu mà chịu đựng, đây là điều anh từng dạy cô.
Thấy cô ngoan ngoãn hơn, ánh mắt của Bắc Minh Hạo cũng dịu dàng đi, anh cúi đầu đưa tay đụng nhẹ vào chân phải của cô. Vừa chạm nhẹ vào cô đã khẽ rên lên.
Giọng của cô trong trẻo và nhẹ nhàng, đặc biệt là tiếng rên lúc cô phát ra trong vô thức càng mang tính khêu gợi hơn.
Cổ họng Bắc Minh Hạo hơi nghèn nghẹn, anh tượng tượng giọng rên này của cô lúc làm tình thì sẽ khiến cho anh cảm thấy hồn phách trôi dạt lên đến tận mây xanh như thế nào.
Anh tháo chiếc giày trên chân cô ra, nhìn thấy bàn chân ngọc ngà trắng ngần của cô, bất chợt mắt anh tối sầm lại.
Anh áp lòng bàn tay vào cổ chân cô, nhiệt độ hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang vết thương. Bất chợt Tuyết Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mặt cô bỗng chốc ửng đỏ rồi rất nhanh lan xuống cổ.
Cô nhớ đến đêm hôm đó.
Bàn tay to lớn của anh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371677/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.