Mặc dù trong quá khứ đã từng bị anh làm tổn thương nhưng Tuyết Chi không thể không công nhận Bắc Minh Hạo đích thật là người đàn ông rất có sức thu hút.
Có thể là anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bắc Minh Hạo xoay người ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm cho tắt lửa, sau đó mới mở cửa xe ra: “Em tỉnh rồi sao?”
Tuyết Chi để ý đến dưới chân anh có hơn mười mấy đầu mẩu thuốc.
Cô bình thản nhếch môi, trước giờ cô chưa từng biết anh lại có tính nhẫn nại như vậy.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô lao công ở đây dữ lắm, sẽ mắng người đó.” Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước ra.
Bắc Minh Hạo không quan tâm, cười cười, anh đứng thẳng người, gác cánh tay lên thành cửa xe nói: “Nếu như có người khiếu nại thì em có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Những chuyện này hàng xóm cũ của anh sẽ thích hợp hơn.” Nói xong cô xoay người bỏ đi, thậm chí đến cả câu cám ơn cô cũng không nói.
Bắc Minh Hạo nhếch mép cười, thái độ lúc nồng nhiệt, lúc lạnh lùng của cô lại khiến cho anh dâng lên cái khoái cảm muốn chinh phục mà trước đây chưa từng có.
Ngày hôm sau, Tuyết Chi thức dậy hơi muộn, thím Đỗ hâm nóng lại đồ ăn sáng và nhắc nhở cô hôm qua say rượu thì hôm nay nhất định phải ăn.
Trương Tuyết Chi ngẩn người: “Thím Đỗ, sao thím biết hôm qua tôi uống rượu?”
“Hân Dĩnh nói tôi biết.”
Tuyết Chi nhắm mắt cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Không cần hỏi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trong-sinh/1371674/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.