Chương trước
Chương sau


Ngọc nghe cậu nhắc nhở thế thì ngoan ngoan nghe lời:

– Vâng, em nhớ rồi!

– Nếu cô ấy không thích em ở cùng thì em đừng có cãi cô ấy. Để người khác chăm nghe chưa?

– Vâng ạ!

Nguyệt đang ăn thìa cháo mà nghe cậu hai nói với Ngọc thế thì như vừa được rót đường, rót mật vào tim, hóa ra là cậu chỉ vẻ ngoài lạnh lùng thôi chứ là cậu có quan tâm đến mình. Thế thì từ nay việc gì mà phải giữ kẽ với con ranh này nữa, cậu nói với nó như thế thì có lẽ là nó cũng không được lòng cậu hai nữa rôì, ăn hết bát cháo cái Na đem dọn đi thì cô ta nói với Ngọc:

– Mày vừa rồi đã nghe rõ chưa?

– Rất rõ!

– Là cậu cũng đối xử tốt với tao, còn mày thì cũng chỉ là kẻ hầu hạ của cái nhà này thôi!

Giờ này thì chị ta trở mặt như trở bàn tay rồi nên Ngọc cũng bình thản đáp lời:

– Chị cứ lo cho thân chị đi!

– Mày khỏi phải nhắc nhở tao, tao đang nghĩ cái ngày mà mày đi khỏi nhà này sẽ không còn xa nữa đâu.

– Vậy tôi với chị cùng chờ xem! Mà đêm nay cậu bận làm việc thế có cần tôi ở lại phục vụ chị không?

– Tốt nhất là mày cút khỏi mắt tao. Tao chưa bao giờ muốn làm chị em với mày, càng không muốn ở chung một nhà với con khố rách áo ôm như mày!

– Vậy tôi về ngủ đây!

Ngọc cười khẩy đứng dậy đi về phòng mình, đúng là cái thứ ngạo mạn, nếu không vì cậu thì còn lâu cô mới nhịn như thế nhé! Ngọc ung dung đi về phòng ngủ, lên giường nằm đọc sách một lúc thì cửa phòng mở, thấy cậu nhẹ nhàng bước vào thì cô liền buông lời trêu chọc:

– Tưởng cậu hai bận lắm cơ mà?

– Lại giận tôi à? Khi nãy là tôi cố ý nói thế thì hai vợ chồng mình mới không bị gây khó dễ đấy!

– Ai dám giận cậu chứ?

– Thôi mà! Nhớ vợ không làm nữa nên về ôm đây này!

Vợ mới ở bên kia kìa! Người ta đang chờ đó, em chắc chắn giờ này vẫn hậm hực chưa đi ngủ được đâu. Người ta còn lo cậu thức khuya làm việc hại sức khỏe đó!

– Mặc kệ cô ta, tôi chỉ có mỗi cô vợ này thôi!

Cứ miệng lưỡi như thế thì ai mà chịu nổi chứ, nghĩ là thế nhưng có cô vợ nhỏ vẫn vòng tay ôm chặt lấy eo chồng và mỉm cười hài lòng rúc đầu vào ngực người ta mà ngủ ngon.

Bên này hai vợ chồng cậu hai ngủ say thì bên kia Nguyệt bị mấy con sâu róm làm cho mẩn ngứa hết cả người, cô ta cứ thấy râm ran nên bật đèn lên xem thì tá hỏa ở đâu có mấy sâu con đang bò lổm ngổm ở trên giường. Cô ta sợ quá la hét ầm ĩ lên làm cho mọi người bị đánh thức hết, bà Liên cùng với người làm vội đi sang hỏi han:

– Con làm sao vậy?

– Mẹ ơi…giường cuả con…

Vừa nói cô ta chỉ tay về phía giường thì cả nhà đều nhìn thấy mấy con sâu đang bò lổm ngổm ở đó, ai cũng ngạc nhiên vì nhà này từ trước giờ lấy đâu ra mấy con này chứ! Bà Liên thấy Nguyệt sợ hãi quá thì nói Đâụ bắt đem vứt đi rồi kêu cái Na và cái Nụ nhanh tay thay ga giường mới.

Nhìn cái dáng vẻ của chị ta mà Ngọc đứng bên cạnh thấy hả dạ, buổi tối còn cứng miệng nói khích bác giờ thì cho chừa nhé, dù là vô tình hay ai cố ý thì cô cũng chẳng buồn quan tâm. Cả nhà không ai dỗ dành chỉ có mẹ chồng cô là để ý chị ta, kêu người làm lấy thuốc bôi nọ kia. Sực nhớ ra với tình hình này kiểu gì mẹ chồng cô cũng kêu cậu ở lại nên cô vội nhéo vào tay ra hiệu thì cậu nhanh miệng nói:

– Mẹ với mọi người về nghỉ đi!

Bà Liên thấy cậu hai nói thế thì tưởng có ý định ở lại chăm sóc cho Nguyệt nên kêu mọi người về lại phòng. Đợi mọi người ra hết thì Phạm Bách mới sai bảo người làm:

– Na ở lại trông chừng cô Nguyệt! Còn mợ Ngọc về phòng đi!

– Dạ…vâng ạ!

Nguyệt nghe cậu hai phân phó thế thì nghĩ cậu sẽ lại phòng mình rồi, cô ta vui mừng trong lòng và không muốn cho cái Na ở lại cản trở niềm vui của mình nên nhắc khéo:

– Na cứ đi ngủ đi, không cần phải ở lại đây đâu!

– Nhưng…

– Không sao, bôi thuốc xong rồi là sẽ đỡ thôi!

– Vâng, thế em xin phép ạ!

Cái Na nó cười thầm trong lòng khi không phải ở lại hầu hạ cô ta. Nó vừa đi xuống thì cậu hai nói:

– Sao không để cái Na ở lại?

– Dạ, em ổn mà! Cậu mệt rồi, cũng lên giường nghỉ đi ạ!

– Tôi còn chưa xong việc!

– Sức khỏe là quan trọng, công việc thì mai làm tiếp!

– Được rồi. Không bàn nữa! Ngủ đi!

Thấy cậu có ý định rời đi thì cô ta vội lên tiếng:

– Cậu không ngủ cùng em sao?

– Tôi còn rất nhiều việc! Ngủ đi có gì mai nói!

Nguyệt nhìn cậu hai đi ra ngoài mà không can tâm nhưng cũng không dám manh động gì lúc này. Cô ta đành nín nhịn tìm cơ hội khác.

Hai hôm sau cậu vẫn lấy lí do phải làm việc mà tránh qua phòng của Nguyệt nhưng cô ta cũng ghê gớm hơn cậu nghĩ. Tối nay khi cậu vừa vào phòng xem văn kiện thì cô ta bưng cốc trà lên, mặc dù Đậu nó đứng ngoài cửa ngăn lại nhưng cô ta vẫn đẩy ra và đi hẳn vào trong.

Cậu hai thấy cô ta cầm cốc trà đi vào thì biết là thằng Đậu không ngăn cản được nên cậu dừng làm việc lại nói:

– Việc này để người khác làm được rồi!

– Em muốn tự tay chăm sóc cho cậu.

– Được rồi! Để đó về phòng ngủ đi!

– Để em giúp cậu bóp vai nhé, cậu ngôì liên tục cả ngày chắc rất mỏi!

Miệng bảo hỏi ý nhưng cô ta đi lại nhanh chỗ cậu và đặt hai tay lên vai cậu luôn thì cậu vội đứng lên, cô ta thấy cậu thế thì giọng buồn buồn noí:

– Cậu đang tránh em ạ?

– Thực sự là công việc rất nhiều nên tôi cần yên tĩnh để làm việc!

Cậu nói rồi đưa tay đẩy cô ta ra phía cửa nhưng cô ta lại ôm chầm lấy cậu thút thít:

– Tối nay cậu đừng làm việc mà về phòng với em được không?

Cậu lại nhịn xuống gỡ tay cô ta ra, giọng ôn tồn khuyên nhủ:

– Được rồi! Nghe lời tôi về phòng nghỉ đi! Em vẫn còn mệt đó!

– Vậy cậu đưa em về phòng được không?

– Ừ!

Nguyệt không chịu thiệt nên bắt cậu đưa mình về phòng bằng được, còn cậu hai vì mục tiêu cao cả nên cũng nhẫn nhịn làm cô ta hài lòng và tin tưởng. Hai người vừa đi về tới cửa phòng của cô ta thì đúng lúc Ngọc từ dưới nhà đi lên, thấy chị ta đang ôm tay chồng vui vẻ chuẩn bị đi vào phòng thì lòng cô đau nhói nhưng lại cố nhịn xuống mà cười nói bình thường:

– Chị đi nghỉ bây giờ à?

– Ừ! À…Chị tự nhiên khát nước, em có thể pha giúp chị cốc nước cam không?

– Để tôi kêu thằng Đậu lấy cho!

Cậu hai không muốn vợ phải phục vụ cô ta nên nói xen vào nhưng cô ta lại cứ bắt vạ Ngọc:

– Đậu nó vụng về, em muốn nhờ Ngọc làm giúp.

– Vâng! Để em pha cho!

Ngọc nói rồi đi nhanh xuống nhà kêu Na pha cho cốc nước cam để cô bưng lên cho chị ta, biết là chồng chỉ diễn thôi nhưng nhìn họ như thế cô lại thấy đau lòng. Mang vào phòng mà vẫn thấy chị ta quấn lấy cậu không buông, lúc cô đưa cốc nước cam cho chị ta thì chị ta cố ý đánh rơi xuống đất rồi làm ra vẻ luống cuống:

– Ôi! Chị xin lỗi, là chị không cẩn thận!

– Không sao đâu! Để em nói Na nó dọn!

– Đừng giận chị nhé?

– Không đâu ạ! Chị có muốn uống nữa không để em xuống pha cốc khác!

– Thôi chị dùng tạm nước trắng cũng được! Em mệt thì về phòng nghỉ trước đi!

– Vâng.

Cậu hai nhìn vợ chịu ấm ức mà muốn đánh người nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, có điều để tình trạng này không tái diễn thì vẫn phải nói rõ để cô ta lần sau không được làm càn:

– Ngọc tuy là em nhưng lại là vợ cả! Em hiểu ý tôi nói gì không?

– Vâng. Em không có ý gì đâu ạ!

– Em nên thế! Muốn tôi nhìn nhận cả hai bằng nhau thì em nên khôn khéo, việc như này lần sau để người khác làm. Đừng để người ta nói em ăn hiếp em gái mình.

– Vâng, em hiểu rồi!

Tuy cô ta nói vâng dạ nhưng Phạm Bách vẫn ra lời phủ đầu tiếp:

– Hôm nay trước mặt mợ Ngọc là tôi vẫn đứng về phía em thì em nên biết mình phải làm gì rồi chứ?

– Vâng ạ! Em sẽ nghe lời cậu ạ!

– Tốt! Với nguyên tắc của tôi khi làm việc là không được ai quấy rầy nên lần sau không được tự tiện vào phòng làm việc của tôi khi không được sự cho phép!

– Vâng ạ!

– Nghỉ ngơi sớm đi!

– Vâng.

Cậu hai nói xong thì đi ra ngoài, câụ tới phòng làm việc dặn dò Đậu mấy lời rồi đi nhanh về phòng ngủ của mình. Vào phòng thấy vợ chùm chăn ngủ sớm thì cậu cũng trèo lên giường nằm cạnh và ôm lấy cô nhưng mà cô đêm nay cô không chủ động vòng tay ôm lại cậu như mọi khi thì cậu biết cô đang buồn chuyện hồi nãy. Cậu hai nén tiếng thở dài, đưa tay vén mái tóc lòa xòa trước trán rồi thơm lên đó, thơm thêm mấy cái liền mà vẫn thấy vợ im lặng thì cậu nói nhỏ vào tai cô:

– Em vẫn còn buồn chuyện khi nãy hả?

– Vâng…

– Em biết thừa là tôi chỉ có em thôi!

– Nhưng em ghen, em thấy tủi thân lắm, em không muốn chị ta động vào chồng của em!

– Đáng yêu thế này thì tôi làm sao mà thương ai được chứ!

– Em ghen thật đó!

– Ừ, biết rồi! Cảm ơn em đã thương tôi nhiều như thế!

– Mới như thế này em đã đau lòng lắm rồi, mấy hôm nữa không tránh được chuyện phải va chạm gần gũi hơn, cậu phải sang chỗ chị ta liên tục thì em phải làm sao?

– Không có chuyện đó đâu, tôi đã sắp xếp hết rồi! Ngoan! Ngủ đi nhé! Tôi thương!

Dỗ được vợ ngủ rồi nhưng cậu vẫn chưa thể vào giấc, đúng là tránh được vài hôm chứ không tránh được về sau, cậu cũng phải tìm cách nhanh chóng kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt!

Sáng hôm sau hai vợ chồng cậu vẫn đi làm bình thường, lúc chuẩn bị ra xe thì Nguyệt nói:

– Em cũng muốn đi làm cùng với cậu!

– Cứ ở nhà nghỉ ngơi đi!

– Em ở nhà buồn lắm! Cho em theo cậu đi ạ!

Mấy hôm trước còn mồm miệng khi nào em Ngọc đồng ý mới tính tiếp mà giờ bám lấy chồng người ta như đỉa thế này! Cô thấy chướng mắt nên nói:

– Chị mới ở viện về nên cứ nghỉ thêm vài hôm đi! Chị như này cậu hai lại lo lắng thêm!

– Ngọc nói đúng đấy! Cứ ở nhà nghỉ ngơi đi!

– Cậu lo lắng cho em ạ!

– Ừ!

– Vậy em nghe lời cậu ạ!

Không muốn nói thêm nên cậu hai ra hiệu cho Đâụ lái xe đi, đến xưởng thêu cô xuống xe còn cậu đi sang xưởng may chính. Trên xe cậu nói với Đậu:

– Lát mày qua chỗ tiệm trang sức chọn đại một món quà đi!

– Cậu mua cho mợ hai à?

– Mua cho mợ hai mà tao phải nhờ mày à? Quà của mợ thì phải tự tay tao lựa cẩn thận chứ! Đúng là đầu đất!

– Ý cậu là…

– Mua cho cô ta! Mày đem về cứ nói là quà của tao! Rồi mày chọn mấy từ ngữ dễ nghe nói cho cô ta tin là được.

– Vâng em hiểu rôì!

Lúc này ở nhà Nguyệt cùng ngồi nói chuyện với mợ cả và mợ ba, mợ tư, cô ta bây giờ được lòng bà Liên nên cũng chả ý tứ như trước nữa, giọng điệu nói chuyện càng thêm hống hách. Mợ tư có lẽ là người ít tham vọng nên trong cuộc chiến giữa các nàng dâu này có lẽ nên âm thầm rút lui. Ngẫm lại vẫn thấy mợ Ngọc là có vẻ tốt nhất, nhưng giờ cũng chẳng biết làm sao nên đành giả câm giả điếc ngồi nghe. Mợ cả nghe giọng điệu qua cầu rút ván của Nguyệt mà có ý nhắc khéo:

– Cô Nguyệt vẫn chưa chính thức được gọi là mợ Nguyệt đâu đó!

– Dạ, mợ cả nhắc em mới nhớ! Nhưng em chả để tâm đâu ạ vì giờ có cậu hai quan tâm em rồi!

– Cô là đang mơ mộng hay chủ quan?

– Không có đâu mợ!

Nói tới đây thì Đậu lái xe về, nó đỗ xe rồi đi thẳng ra chỗ mấy người đang tụ tập nói chuyện, nó cầm hộp quà đi gần chỗ Nguyệt trịnh trọng nói:

– Dạ! Cậu hai sợ cô Nguyệt ở nhà buôn nên nãy cậu có mua món quà này biểu tôi mang về tặng cho cô ạ! Cậu hai nói nhìn thấy nó như có cậu hai ở bên ạ!

Nguyệt không ngờ mình được cậu hai tặng quà nên vẫn còn ngồi ngây ra và cả ba mợ kia cũng vậy, Đậu nhìn sắc mặt cô ta chắc là rất bất ngờ nên nó lại nói thêm vào:

– Cậu bảo nếu cô Nguyệt không thích thì có thể đổi món quà khác!

– Qùa của câụ hai cho tôi ư?

– Vâng, cô mở ra xem có thích không?

– Của cậu ấy cái gì tôi cũng thích hết!

Nguyệt rất vui và muốn dằn mặt mấy mợ dâu kia nên vênh váo mở ngay cái hộp quà ra, là một đôi hoa tai rất đẹp. Cô ta ngắm nghía một hồi rồi ngúng nguẩy đứng dậy đi lên phòng, để lại ba mợ dâu kia ngồi đó ngơ ngác đoán ý chơi.

Mợ ba nhìn chằm chằm theo Nguyệt rồi quay qua nói với mợ cả:

– Con ranh này không phải dạng đơn giản đâu mợ!

– Tôi biết chứ! Nhưng xem chừng cậu hai mà quan tâm nó như này thì khó đấy! Tôi cứ tưởng cậu hai chỉ có con Ngọc nhưng không ngờ cũng quan tâm con ranh này nữa!

– Chị em ta không thể để chị em nó hớt tay trên mọi thứ được! Cứ tưởng đuổi được một con đi ai ngờ…

– Chúng ta tính cách khác vậy!

Chiều đó lúc đến xưởng đón Ngọc thì cậu có đưa cho cô một hộp quà nhỏ xinh xinh, cậu không muốn vợ mình thiệt thòi hơn người khác nên tự tay cậu lựa quà cho cô:

– Tặng em này!

– Cậu mua cho em nhiều rồi mà!

– Nhưng tôi thích cho em nhiều hơn nữa! Mở ra xem có thích không?

– Thích nhưng không thích bằng cậu!

– Thật không?

Ngọc không trả lời mà vòng tay ôm lên cổ và đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng cả tâm tình của cô trong đó:

– Cảm ơn cậu rất nhiều!

– Không cần cảm ơn, chỉ cần em vui thôi!

– Em rất vui!

– Tôi sẽ nhanh chóng cho em niềm vui, niềm hạnh phúc trọn vẹn!

– Em sẽ đợi ngày đó!

– Mình về thôi!

– Vâng!

Hai vợ chồng lên xe về nhà, vừa mới vào tới sân đã thì đã thấy Nguyệt đứng đợi với vẻ mặt hân hoan. Cô ta từ lúc nhận quà của cậu tới giờ luôn khẳng định là cậu quan tâm và để cô ta trong lòng nên đã công khai như chỗ không người mà thể hiện tình cảm ra với cậu, Nguyệt sốt sắng đợi cậu từ xe ra là lao tới ôm chầm lấy tay cậu nũng nịu:

– Em nhớ cậu! Cậu đi làm về có mệt không?

Ngọc thấy càng ngày chị ta càng mất hết liêm sỉ, có cô ở đó mà lao vào ôm cậu không có chút ngại ngùng, kiêng nể gì. Không muốn ở chung bầu không khí với người như chị ta nên cô đi thẳng vào nhà, để mặc cậu và chị ta tha hồ thể hiện.

Liếc thấy vợ không vui đi vào trước nhưng cậu cũng không cản mà ở lại cùng với Nguyệt để cho cô ta thấy rõ cậu đang hướng về ai, tuy nhiên cậu vẫn khéo léo cảnh cáo cô ta:

– Tôi đã nhắc em khi có Ngọc thì em phải giữ ý rồi mà?

– Tại em nhớ cậu nên em sơ ý!

– Vào nhà đi!

– Em cảm ơn món quà của cậu nhé! Em rất thích!

– Thích là được! Tối nay em muốn ăn gì?

– Cậu ăn gì em ăn đó!

– Vậy được! Giờ em về phòng đi, tôi đi tắm đã!

– Cậu qua phòng em tắm nhé?

– Em đã hứa với cả nhà là khi nào Ngọc đồng ý rồi mà! Em mà nuốt lời có phải mẹ không tin em không?

– Nhưng…

– Chịu khó đợi đi, tôi sẽ không để e thiệt nhưng bây giờ không phải lúc!

– Vậy cậu hôn em một cái đi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.