Tại nhà của Lưu Vịnh, không phải là bệnh viện đâu 
Hoàn Kiệt đứng trước phòng khách, khoanh tay trước ngực, gương mặt khó hiểu nhìn con người không mời mà đến, đang nằm lăn lóc trên cái ghế dài của nhà anh "Túm cái váy lại là có chuyện gì mà cậu lại chạy qua nhà tớ vậy hả?" 
Trần Tuấn nghe thấy Hoàn Kiệt nói vậy đành ngồi dậy cho đàn hoàn, nhìn Trần Tuấn như không ngủ cả đêm qua "Truyện là trưa hôm qua tớ hẹn Thanh Thanh đi ăn với tớ , mục đích chính là muốn tỏ tình với em ấy, nhưng mà khi em ấy đến, bộ váy màu đỏ và kiểu tóc đó tớ..." 
"Bị con gái nhà người làm cho ngu muội rồi nói sang truyện khác đúng chứ?" Không để cho con người ngu si đó nói hết câu, Hoàn Kiệt sen vào mạch câu truyện 
Trần Tuấn ủ rủ,gật đầu trong bất lực "um...Tớ đã hỏi thâm Lâm Tuyết hay gì một lời tỏ tình" 
Hoàn Kiệt đưa hai tay lên trán, gương mặt bất lực nhìn Trần Tuấn "Cậu bị cái gì vậy hả? Sao lại hỏi thâm người con gái trước mặt em ấy?" 
Trần Tuấn chỉ im lặng,nhìn vào hai tay của mình, Hoàn Kiệt vẫn tiếp tục hỏi "Vậy...Hàn Triều Thanh phản ứng như nào?" 
Lúc này Trần Tuấn mới ngước mặt lên nhìn Hoàn Kiệt "Em ấy, nói tớ là đồ ngốc rồi bỏ về..." Trần Tuấn ủ rủ nói, mặt của anh buồn đi hẳn 
"Cũng phải thôi!! Cậu thì làm sao mà hiểu được" bỏng trên cầu thang Lưu Vịnh vừa bước xuống vừa nói 
"Cậu hiểu hết câu truyện chưa mà nói" Trần Tuấn không phục nói lại Lưu Vịnh 
Lưu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tren-danh-nghia/832950/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.