La nhã một thân vái dài đen đỏ, dẫn theo Mặc Tây Thành mỉm cười hình thức hóa, đứng bên cạnh ông cụ mặc, mặc tây thành mỉm cười với Đường Lạc Lạc, vẻ mặt anh ta có điểm phức tạp, bộ dáng ít nói.
Mà tay trái mặc như nguyệt là đường Lạc Lạc, tay phải của bà là mặc lan, chỉ trong thời gian ngắn mà một phần của đại sảnh đã náo nhiệt hẳn lên.
Mặc lão gia tử hai tay chống gậy, hơi nheo mắt hỏi: "Trần trần đâu?"
Đường Lạc Lạc vội trả lời: "Sáng hôm nay Trần Trần dậy sớm, cháu để thằng bé nghỉ ngơi trước một lát, đến khi buổi tiệc diễn ra, cháu lại dẫn nó ra chào khách ạ, con nít, hay thích ngủ nhiều."
Ông cụ Mặc nở nụ cười hiền từ: "Đúng là quá sớm, làm khó trần trần rồi." Nói xong, xoay người lại hỏi la nhã: "Thiệu đình đâu?"
La nhã nghe đường Lạc Lạc nói chuyện mà mặt không đỏ không trắng về đứa con ngoài giá thú Trần Trần kia, vẻ mặt bà ta sớm đã cười lạnh, giờ lại nghe thêm ông cụ Mặc hỏi thăm Mặc Thiệu Đình thì nụ cười trên mặt bà ta càng lạnh hơn: "Người ta bận lắm, không có việc gì lớn không thèm đến đâu, cứ tưởng nó và bố là người thân cận, có nhắc là người bảo nó tới, cũng chưa đồng ý liền đâu, sau đó ấy à, biết là có người mà nó nhớ thương đến nó mới chịu đồng ý đấy, lúc này mới mấy giờ chứ ạ, người ta có giá lớn lắm, phỏng chừng còn chưa tới đâu."
"Mẹ, sao mẹ nói nhiều thế." Mặc tây thành cau mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763181/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.