Chết tiệt, rõ ràng cô tới đây để báo thù mà, cũng không phải có tội mê trai. Diệp tiểu manh kiềm chế con nai đang chạy loạn trong lòng xuống, tìm Tôn Dương Dương giữa đám đông, thật ra tìm cô ta cũng không khó, cô ta đang đứng bên cạnh bục cao của lễ tuyên bố,được dõan kiến minh ôm eo, nâng ly rượu trò chuyện vui vẻ với mọi người, trông như vậy,thay vì là người phát ngôn thì trông ta so với bà chủ của Sanfany thì càng giống hơn. Mọi người xung quanh thì rất nịnh bợ, vây quanh dõan kiến minh và tôn Dương dương đông đến nỗi một con kiến cũng chui không lọt, thêm nữa hôm nay Sanfany là chủ nhà, xem ra hôm nay Tôn Dương Dương đã là người phát ngôn chắc như đinh đóng cột thì tự nhiên mọi người sẽ nể mặt cô ta. Hít sâu một hơi, diệp tiểu manh đang muốn đi về phía trước,cô muốn nghe Tôn Dương Dương nói chuyện gì liền thấy ánh mắt của Tôn Dương Dương lướt qua đám đông sắp quét qua cô, rõ ràng cô ta cũng luôn theo dõi dấu vết của cô, vừa thấy cô xuất hiện, tôn Dường Dương bất chợt nở ra nụ cười phấn khích,lớn tiếng gọi: "Này, tiểu manh đến đây không?" Cùng với giọng nữ cao đầy ngạc nhiên này, tôn Dương Dương giẫm trên đôi giày cao gót cao mười 12 phân,cô ta xuyên qua đám đông,dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở mọi người cô ta đi về phía Diệp Tiểu Manh, một bàn tay tùy ý khoát lên vai diệp tiểu manh, vẫn to giọng nói: "Ôi chao, tiểu manh, tôi nghe nói rằng cô muốn làm đại sứ cho thương hiệu này, không ngờ tới họ lại chọn tôi mất rồi, còn tưởng là cô có vướng mắc nên sẽ không đến đây đâu." Diệp tiểu manh:...... Nà ní, trong lòng diệp tiểu manh có vô số con ngựa cỏ đang chạy. Cái gì mà nói cô muốn làm đại sứ cho thương hiệu này cơ chứ, là thương hiệu này tự tìm đến cô có được không, hợp đồng sắp được ký, có ý đảo trắng thành đen cái gì chứ? Nhưng mà trước mặt nhiều người, cuối cùng diệp tiểu manh không thể trực tiếp phản bác lại, chỉ có thể nhịn như nuốt vào một khối hoàng liên(thuốc đông y),có nỗi khổ nói không nên lời, cô miễn cưỡng cử động khóe miệng: "Cô Tôn nghe ai nói vậy, không hề có chuyện đó đâu." Những chuyện trong giới giải trí, lan truyền rất nhanh, lúc này thấy một đôi oan gia là Tôn Dương Dương và Diệp Tiểu Manh chạm trán nhau, đám ngôi sao nhỏ bày ra dáng vẻ đang xem kịch hay, có một đám bắt đầu xầm xì nói khẽ, nói là xầm xì nói khẽ nhưng thật ra âm thanh cũng không quá nhỏ, tôn dương Dương và Diệp Tiểu Manh đều nghe rfnh mạch: "Có trò hay xem rồi, ha ha, nghe nói diệp tiểu manh bị tôn dương Dương bị cướp mất một vai diễn và một cái đại sứu phát ngôn, thật là uất ức." "Chứng tỏ Tôn Dương Dương có bản lĩnh quá đi chứ, cô xem người ta vừa ra tay đã nhanh gọn,dứt khoát rồi, cuộc chiến tranh giành quyền lợi, ai mà làm giùm cho, đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân hết." "Đúng vậy đúng vậy, kĩ năng thua người, chỉ có thể chấp nhận thua thôi." "nếu tôi là diệp tiểu manh, hoàn toàn không có mặt mũi để đến đây đâu, vị trí đại sứ của mình mà còn không giữ được, để cho người ta đoạt còn để người ta châm chọc, mất mặt quá mất mặt quá......" "Đáng kiếp, tôi ghét nhất là cái loại sao nữ ra vẻ trong sáng thuần khiết, không biết sau lưng cao thế nào đâu, giả vờ cái gì nha." Trên thế giới này, đối với kẻ yếu, không phải lúc nào cũng luôn luôn có được lòng tốt và sự cảm thông, diệp tiểu manh tận tụy đóng phim, công việc luôn cố gắng, kết quả là người đi tắt như Tôn Dương Dương được xem là người có bãn lĩnh hơn, nghe mọi người dị nghị và chế giễu, tâm tư của diệp tiểu manh lạnh xuống. ChỈ vì cô không chủ động đoạt đồ của người khác gì đó cho nên cô bị đoạt, chỉ có thể nói là thua kém người khác hay sao? Tôn Dương Dương nghe thấy mọi người khen ngợi cô ta,nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: "Không phải như vậy sao? có thể là tôi nhớ lầm, thương hiệu này từ lâu đã muốn mời tôi làm đại sứ phát ngôn rồi,họ nói là của hình tượng khí chất của tôi đặc biệt phù hợp, thanh thuần không phô trương, không giống như một số nữ ngôi sao, bề ngoài thì gỉa vờ ngây thơ thuần khiết nhưng thật ra thì sau lưng không biết đã dơ bẩn thế nào đâu." "đúng là cô xứng đôi với cái thương hiệu này ghê đấy, " diệp tiểu manh mỉm cười gật đầu: "Là tràn trề thanh xuân sao?." Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt tôn dương dương sụp đổ ngay lập tức. Cô ta đúng là hành nghề sớm, mặc dù trước kia gia nhập ban nhạc nữ Thiên Mệnh cũng chỉ mới 25,26 tuổi nhưng bây giờ đã bốn năm trôi qua giờ cô ta đã hơn ba mươi tuổi, ở độ tuổi này ở giới giải trí thì tuyệt đối không còn tính là trẻ nữa. Nhưng mà nếu không kỳ cựu, kỹ năng diễn xuất không thể đuổi kịp, vì đi theo con đường thần tượng thanh xuân cô ta không thể không sửa lại tuổi của bản thân, nhưng trong giới hỗn độn này ai mà chẳng biết nội tình bên trong, độ tuổi của cô ta cho dù hàng trăm sửa lại thành hai mươi mốt nhưng mà trong mắt đồng nghiệp đó chỉ là trò cười. Tôn dương Dương ghét nhất chính là bị người ta nhắc đến độ tuổi của cô ta, huống chi Sanfany là thương hiệu chăm sóc da dành cho phái nữ, độ tuổi của cô ta vốn đã lớn hơn rất nhiều,bị diệp tiểu manh châm biếm cô ta là"Thanh xuân tràn trề", giống như là tại vết thương của cô ta bị người ta rắc muối lên vậy, sao cô ta lại có thểnkhông căm hận cơ chứ? Hung ác trừng liếc Diệp Tiểu Manh một cái, Tôn Dương Dương kiêu căng hất đầu lên: "Thật ra thanh xuân hay không thanh xuân, thứ hai, người phát ngôn đại diện cho đẳng cấp thương hiệu, đương nhiên muốn chọn ra một người có nhân cách đoan trang chính thức rồi,dù sao thì không thể từ trong đống rác mà chọn ra được đâu,cái thứ con gái của một kẻ cờ bạc nghiện rươụ sẽ không bao giờ lên được sân khấu lớn được đâu, cả đời chỉ có bán mình mà trả nợ thôi." Kẻ cờ bạc nghiện rượu..... Diệp tiểu manh ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Tôn Dương Dương,bố diệp đánh bạc đến nghiện, trước kia ông ta muốn trả nợ mà bán cô cho một ông già, mấy năm gần đây thật vất vả diệp tiểu manh mới có sự nghiệp của chính cô, thu nhập ổn định, bây giờ mới có thể trả hết nợ cờ bạc của cha Diệp, nhưng mà trả nhiều như thế, mặc kệ cố gắng nhiều bao nhiêu thì trong tay cô cũng còn không bao nhiêu tiền,tất cả đều đổ vào khoản nợ không đáy của cha Diệp Xuất thân của một người là một chuyện bất đắc dĩ, không thể lựa chọn chỉ có thể nhận. Diệp tiểu manh nghiến chặt răng, không ngờ Tôn Dương Dương lại độc ác như vậy, lấy chỗ đau của cô để nói ra mọi chuyện, nhất thời có chút chán nản: "Chị Tôn, nói chuyện không mấy lịch sự nhỉ?" "Không lịch sự à?" Tôn Dương Dương ngẩng đầu lên, đắc ý cười to, ánh mắt xung quanh hoặc là nhìn trộm hoặc là ánh nhìn muốn xem kịch hay của mọi người, phát hiện cô ta nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của hội trường, trong lòng cô ta không khỏi vui sướng: "Tôi nói không đúng sao, nói rằng con người sinh ra là bình đẳng, là lời nói sai lầm ngu xuẩn, con người có đủ loại, có người thì có số mệnh ti tiện, cả đời xách giày cho người ta, cho dù có mặc long bào cũng không ra thái tử mà còn dám tranh với tôi." Diệp tiểu manh đối với cô ta mà nói, chính là chướng ngại vật làm chướng mắt cô ta, có tư cách gì mà đấu với cô ta chứ? Hai tay Diệp tiểu manh túm chặt lấy làn váy, nhẫn nhịn đứng thẳng lưng, đối mặt với sự khiêu khích và chế giễu của Tôn Dương Dương, vết thương trong lòng cô đang rầu rĩ nhưng cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ít nhất cho thoạt nhìn hết sức bình tĩnh: "Phúc họa khôn lường mới biết không phải là phúc, đời còn rất dài, đừng cười quá sớm, cẩn thận gặp pháp lệnh văn."(pháp lẹnh văn ko hiểu cái gì để vậy nha mn) "Chậc chậc, đồ nghèo hèn." Tôn dương Dương nheo mắt, lạnh lùng nhìn diệp tiểu manh: "Đây là ghen tị, ái chà, tôi không thể đợi ở đây nữa, một cỗ mùi vị nghèo hèn, xông chết tôi mất." Nói xong lắc mông,dưới sự chú ý của mọi người, ngạo nghễ xoay người bỏ đi và đén thawrg vòng tay của Doãn Kiến Minh Giờ phút này,tâm trạng của Diệp tiểu manh giống như là một ngày con chó...... Nói về đấu võ mồm, phỏng chừng cô cần phải luyện thêm vài năm nữa mới có thể trở thành đối thủ của Tôn Dương Dương được, ăn nói chua ngoa đúng là cô không nói nên lời. Vốn đang muốn tìm một sân cho mình, nhưng giờ thì hay rồi, ngược lại bị Tôn Dương Dương khiêu khích một trận. Diệp tiểu manh buồn bực quay đầu, liền nhìn thấy một đạo ánh mắt vẫn chặt chẽ tập tung trên người cô, là Geogre đang đứng giữa đám người đang vây quanh anh, dùng ánh mắt ý bảo cô yên tâm chớ nóng vội. Ánh mắt kiên định mà ôn nhu của George khiến cho lòng cô khá hơn chút, diệp tiểu manh mím môi, khuyên bản thân phải vững vàng,nếu bây giờ để vẻ mặt ủ rủ sẽ bị người ta cười nhạo mất. Tôn Dương Dương kiêu ngạo lượn lờ khắp nơi, cô ta kéo cánh tay của Doãn Kiến Minh như con bướm lượn qua lượn lại, thật vất vả lễ ra mắt đã được bắt đầu, diệp tiểu manh đứng ở trong đám đông và cùng nhau nhìn lên sân khấu. Tất cả ánh sáng đều tập trung chiếu lên giữa sân khấu, một MC có phong cách trang điểm tinh tế bước lên sân khấu, đầu tiên là tuyên dương sự nổi tiếng gần đây của Safany sau đó thì giới thiệu từng thành viên trong Ban quản trị của Safany, mà màn hình lón phía sau lưng người dẫn chương trình thì lại đang chiếu về khái niệm của thương hiệu và giới thiệu các sản phẩm chăm soscda của Safany. Cuối cùng là Doãn Kiến Minh bước lên sân khấu. Sau khi đọc một bài phát biểu dài,ánh mắt dõan kiến minh mờ ám nhìn về Tôn dương Dương đang đứng bên cạnh, vươn tay về phía Tôn Dương Dương: "Sanafy rất vinh hạnh được mời cô Tôn,là cô Tôn Dương Dương làm đại sứ phát ngôn cho công ty của chúng tôi, tin rằng trong tương lai nhất định cô ấy sẽ cùng đồng hành trên sự phát triển của safany và cùng nhau đạt được những thành tựu chung......" Trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, giữa tiếng võ tay, tôn dương Dương ngẩng cao đầu, ánh mắt cô ta đảo qua Diệp Tiểu Manh dangđứng trong đám người, khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười khinh thường, như một con thiên nga kiêu ngạo đi tới bên cạnh Doãn Kiến Minh, tràn đầy đắc ý chuẩn bị bắt đầu nói chuyện: "Đầu tiên, tôi vô cùng cảm ơn lòng yêu mến của Doãn tổng......" Ánh mắt mọi người nhìn Tôn Dương Dương đều cực kỳ hâm mộ, phải biết rằng phí làm đại sứ cho Safany là rất cao lại là thương hiệu phát triển không ngừng, tôn Dương Dương là một nghệ sĩ hạng hai mà có thể có được thương hiệu này là ngoài dự đoán của mọi người, không ít người đều khen cô ta có tâm kế có thủ đoạn, vậy mà tôn Dương Dương thao thao bất tuyệt(nói ko ngừng) trì ạch mãi trên sân khấu không chịu đi xuống. Nhưng mà,hình ảnh từ màn hình lớn sau lưng Tôn Dương Dương khiến cho ánh mắt mọi người từ hâm mộ biến thành khiếp sợ...... Tôn Dương Dương phát biểu xong, lúc này cô ta mới cảm thấy được không khí có gì không đúng, nhìn theo ánh mắt của mọi cô ta bỗng chốc sửng sờ tại chỗ, một chữ đều nói không ra. Phía sau đích màn hình lớn, vốn đang phát một video qảng bá do công ty tạo ra, nhưng không biết tại saođã bị xóa và chuyển sang một tin tức trên tivi mà trong một chương trình chống hàng giả nổi tiếng, đang đưa tin có liên quan đến Safany: "Theo báo cáo,paraben(axit benzoic) có chứa trong hàng loạt sản phẩm chăm sóc da của Sanafy vượt qua tiêu chuẩn cho phép. Chất này được các nhà hóa học gọi là ác ma thiết yếu", sẽ tạo thành lớp biểu bì không hoàn chỉnh, tang tốc độ lão hóa tế bào, ảnh hưởng DNA, có tác dụng cản trở các tành phần làm đẹp......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]