Trần trần khôn khéo ngồi trên đầu gối của ông cụ, một ông cụ và một đứa bé nói chuyện cười vui vẻ, mặc như nguyệt sợ quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi, liền dẫn đường Lạc Lạc và trần trần ra về trước.
Cửa phòng đóng lại, ông cụ Mặc nhìn theo hướng đi về của họ,ông cụ như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Cháu gái đã tìm được trở về, tiếp theo......
Ông cụ Mặc đứng lên, chống quải trượng mũi nhọn mạ vàng đi đến cửa soorsast đất, quan sát cảnh vật xanh mát trong căn nhà cũ, trong lòng hang nghìn hang vạn lần là cảm xúc ngổn ngang.
Sở dĩ ông cụ chấp nhận chuyện này nhanh chóng và cũng không gặp trở ngại như vậy là vì ngoại trừ đau lòng cho mặc như nguyệt, người đã lớn tuổi thường xem như cởi mở hơn chút mà nguyên do quan trọng nhất là thật ra ông cụ biết về lai lịch của Mặc Thiệu Đình.
Mặc thiệu đình căn bản không phải là con cháu ruột của dòng họ nhà họ Mặc.
Năm xưa,con trai cra ông cụ là Mặc Chấn Bang đã qua đời khi còn trẻ,con dâu là La Nhã nghi ngờ cái chết của Mặc Chấn Bang có liên quan không rõ với Mặc Như Nguyệt, bà ta cho rằng ông ấy không công bằng rồi một mình bỏ đi Anh để chữa vết thương lòng.
Trong thời gian đó, la nhã đang mang thai đứa bé của nhà họ Mặc,được coi như là đứa bé mồ côi còn trong bụng mẹ sau cái chết của Mặc Chấn Bang.
Đứa bé đó chính là Mặc Tây Thành.
Còn Mặc thiệu đình chỉ là một đứa bé cô nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763172/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.