Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí có chút xấu hổ, đường Lạc Lạc cầm thực đơn rồi chọn mấy món mà Trần Trần thích ăn, đến lúc này mới ho khan một tiếng, cố hết sức thoải mái nói: "Mấy năm nay anh sống thế nào?" Cô hy vọng có thể sống hòa bình với mặc thiệu đình, không nói bất cứ chuyện gì từ bốn năm trước, đó là kiểu sống chung với nhau như bạn bè cho đến khi hai bên đã quen rồi thì mới nói sự thật cho anh biết. Theo ý của Mặc Như Nguyệt là bà muốn tổ chứ một buổi tiệc, công bố với tất cả mọi người cô là con cháu của Mặc gia, nhưng Đường Lạc Lạc lo lắng sẽ có hậu quả xảy ra cho nên vẫn khuyên Mặc Như Nguyệt tạm thời chưa thể công khai được. Bốn năm trước, cô không nỡ nói sự thật tàn khốc này cho Mặc Thiệu Đình biết,còn sau bốn năm, cô không thể không nói, cô cũng hi vọng rằng anh chậm rãi mà đón nhận sự thật này. Mặc thiệu đình nâng ánh mắt,đôi con ngươi đen sâu thâm thúy giống như dòng nước xanh sâu không thấy đáy,nơi đáy mắt lóe lên tia u ám và bi thương mãnh liệt, nhếch môi hỏi lại: "Em đoán xem?" Làm sao ổn cho được? Anh vốn có thể rời Hoa Hạ rồi đi Anh để tập trung phát triển công ty của mình, nhưng mà bởi vì trong đầu anh vẫn còn ý niệm tìm kiếm Đường Lạc Lạc nên anh không muốn đi cũng không dám đi đâu cả. Nơi nào có cô thì nơi đó mới là gia đình,còn đã không có cô thì dù có sống ở đâu thì chẳng giống nhau. Bốn năm sau cô còn dẫn theo đứa con của người đàn ông khác trở về, bây giờ còn ung dung bình thản mà hỏi anh mấy năm nay anh sống như thế nào sao? Mặc thiệu đình thấy rằng đây là chuyện cười trớ trêu nhất trên thế giới này, nhưng mà nhân vật rất bất hạnh trong chuyện cười này chính là anh. Đường Lạc Lạc nhìn thấy ánh mắt bi thương của anh phút chốc liền nghẹn lời, yên lặng cầm ly sâm banh lên uống một ngụm: "Có một số việc đã qua rồi cũng không cần phải nhắc lại nữa." "Chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, không đề cập đến,nó vẫn còn ở đó." Mặc thiệu đình nâng mắt, nhìn thấy ánh mắt Đường Lạc Lạc hơi xúc động, cuối cùng mím môi một cái sau đó xoa xoa đầu của Trần Trần: "Chú bóc cua cho cháu ăn nhé,được không?" "Được ạ!" Trần trần cười hì hì gật đầu, mặc dù cậu nhóc rất muốn hòa hợp cùng nhưng nhìn Tô Tô và mẹ nói chuyện gì thì cậu nhóc nghe hoàn toàn không hiểu gì cả có phải giống như là đang đố nhau không? Sau khi đợi được phục vụ bưng đồ ăn lên, mặc thiệu đình bên cạnh Trần Trần, im lặng bóc hải sản cho Trần Trần, khéo léo dùng dụng cụ đò ăn bằng bạc chăm sóc cho Trần Trần ăn no một cách thật cẩn thận. Đường Lạc Lạc ngồi ở đối diện nhìn một lớn một nhỏ như giống nhau từ một khuôn đúc ra, mặc thiệu đình thì cúi mặt, sắc mặt ấm áp đầy quan tâm,anh đang cẩn thận đem thịt cua đã bóc đưa trước mặt Trần Trần, trần trần thì vui vẻ hớn hở, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên chờ đợi, giờ phút này hai người như đang ngầm hiểu nhau làm cho bầu không khí rất thoải mái...... Ai cũng cho rằng Trần trần giống cô nhưng thật ra là không nhìn thấy Mặc Thiệu Đình thôi, giữa mặc thiệu đình và trần trần, anh thì anh tuấn bức người, gương mặt tinh xảo như điêu khắc, còn Trần Trần thì thông minh đáng yêu, ngũ quan trắng nõn, một lớn một nhỏ ngồi cùng nhau đúng là một hình ảnh thật đẹp. Đường Lạc Lạc nhìn đến hơi thất thần một chút, trong lòng không tự chủ được mà âm thầm suy nghĩ, nếu như giữa cô và Mặc Thiệu Đình không phải là quan hệ anh em họ thì thật tốt biết mấy...... Nhưng mà chuyện tình trên thế giới này đến bây giờ chưa bao giờ hoàn hảo cả. Bữa ăn diễn ra vui vẻ, dường như Mặc Thiệu Đình cũng không ghét bỏ Trần Trần mà ngược lại còn quan tâm chăm sóc hơn, ý định của Đường Lạc Lạc là đẻ cho Mặc Thiệu Đình biết khó mà lui để anh hoàn toàn từ bỏ mà khi nhìn thấy một lớn một nhỏ đang tương tác nhau vô cùng cao hứng vui vẻ cho nên cô cũng không thể cho anh một gáo nước lạnh được, chỉ còn cách nuốt lại sựu thật mình muốn nói ra. Cứ như vậy cho đến lúc trời đã tối, mặc thiệu đình lái xe đưa Đường Lạc Lạc và Trầ Trần về căn hộ cho thuê nhỏ, đứng dưới lầu căn hộ Đường Lạc Lạc mỉm cười: "Cám ơn, lần sau để tôi mời, đúng rồi, lần sau anh có thể dẫn Đường Phù Dung theo." Có một số việc nhất định phải chấp nhận, ví dụ như là, trước sau gì thì cạnh Mặc Thiệu Đình cũng phải có người con gái khác. Cho dù trong lòng đau xót khó chịu nhưng cũng phải chấp nhận đối mặt mà thôi. Trong bóng đêm,đôi mắt của Mặc Thiệu Đình lóe sáng làm say mê lòng người, đôi mắt sáng ấy đang nhìn chằm chằm Đường Lạc Lạc,anh lắc đầu tự giễu bản thân mình. Dẫn Đường Phù Dung theo ư? Cùng lắm là chỉ muốn cho Đường Lạc Lạc ghen, khiến lòng cô rối lên mà thôi, nhưng mà cô còn chủ động mời Đường Tuyết Phù làm cho anh ngay cả việc này để tìm niềm vui an ủi bản thân cũng không còn nữa. Đường Lạc Lạc vẫy tay tạm biệt anh, dắt tay con trai xoay đầu đi vào nhà, trong màn đêm yên tĩnh cô nghe được tiếng Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng gọi tên mình: "Đường Lạc Lạc!" Quay đầu lại,cô nhìn Mặc Thiệu Đình dựa vào cửa xe, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi đã đợi em bốn năm, cho nên,dù lâu thêm chút nữa cũng không sao." Lâu một chút nữa cũng không sao. Một loại cảm giác bi thương mạnh mẽ bao phủ lên Đường Lạc Lạc,hốc mắt của cô không kìm được mà đỏ lên, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, tim cô lúc lên lúc xuống, cảm thấy chóp mũi đau xót, vừa bất lực lại vừa yếu đuối. Anh không có vấn đề gì nhưng cô thì có đấy. Bốn năm vướng mắc, cô không đành lòng để anh tiếp tục chờ đợi nữa, cuộc sống đời người vốn ngắn ngủi mà họ là một đôi không có hi vọng, dù là bón năm hay bốn mươi năm thì có gì khác nhau đâu. "Đừng ngu ngốc nữa, muốn đợi bao lâu anh mới cam tâm? Vô ích thôi." Đường Lạc Lạc kéo tay Trần Trần, bàn tay nhỏ nhắn của con trai cho cô niềm an ủi. Mượn bóng đêm, cô chạy trối chết muốn nhanh một chút biến mất tầm mắt của Mặc Thiệu Đình. Mặc thiệu đình đứng im tại chỗ, cảm thấy bóng đêm dày đặc như đang nuốt chửng anh, hạnh phúc trong tầm tay kia có thể chạm đến nhưng dù anh có ra sức vươn tay nhưng cũng chỉ chạm đến mảnh hư vô mà thôi. Cả đời không đủ vậy thì đợi đến kiếp sau, kiếp sau nữa đi...... Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. ...... Sáng sớm hôm sau, đường Lạc Lạc đã tỉnh dậy, ôm đầu gối ngồi trên giường rất lâu, tâm trí cô rất tỉnh táo, cũng chính vì tỉnh tảo cho nên cô mới chịu thêm nhiều đau khổ. Bữa cơm của Mặc thiệu đình có hiệu quả như Hồng Môn Yến khiến cô tinh thần không ổn, nghi ngờ, tâm trạng càng thêm nặng nề. Vốn cho là cô và anh có thể gồi xuống nói chuyện với anh thật bình tĩnh là có thể lãng quên đi quá khứ,nhưng kết quả chính là— càng thêm lo lắng. Đường Lạc Lạc mải mê suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền lập tức đứng lên, chọn quần áo trang điểm, có lẽ làm vậy mới khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn một chút huống hồ hôm nay đúng là có một việc quan trọn cần phải tham gia. Tiệc từ thiện tối nay, có rất nhiều ngôi sao giải trí và các tín đồ thời trang đều tham gia,tại bữa tiệc này, không chỉ có quyên góp từ thiện thì cũng mà còn là nơi để cạnh tranh khoe sắc.Vào thời điểm này các phóng viên đều có mặt để chụp ảnh những sao nổi tiếng có phong cách ăn mặc, hơn nữa còn vô cùng bát quái liệt kê những món đồ trên người họ,không ít kiểu đồ nổi tiếng lên từ đó. Sở dĩ cô tốn không ít công sức để mời được Lãnh Như Thanh, chính là muốn Lãnh Như Thanh góp mặt vào những dịp như thế này là làm tạo xu thế cho thương hiệu “Khải Trần” của cô. Tuy rằng buổi tiệc đến tối mới diễn ra, nhưng Đường Lạc Lạc đã chuẩn bị từ sáng sớm, khi trời tối thì chỉ cần trực tiếp từ phòng làm việc đến thẳng buổi yến tiện. Yến tiệc lần này được tổ chức ở khách sạn sáu sao. Mới tới lối ra vào buổi yến tiệc đã thấy rất đông người, có ngôi sao nổi tiếng và trợ lý đã có mặt, ở sân khấu thì có người hâm mộ đang cầm cây gậy sáng, có nơi các phóng viên đang đứng chờ đợi, còn có các nhà thiết kế cùng giới thời trang lớn, có thể nói là tinh quang rạng rỡ vô cùng náo nhiệt. Đường Lạc Lạc diện chiếc váy đuôi cá trễ vai màu đen, tóc đước búi ngắn lên, lộ ra vùng cổ thon mảnh trắng nõn, trừ ngón tay đeo một chiếc nhẫn ngọc trai sáng lấp lánh thì không đeo trang sức nào nữa, lịch sự mà hào phóng cầm thiệp mời đi vào trong—— Trong trường hợp này, tuy rằng có rất nhiều người vây xem, nhưng số người được chân chính vào bên trong thì lại rất ít. Khắp nơi là cảnh ca múa, quần áo toác tai thơm tho sạch sẽ, nam thì anh tuấn gái thì xinh đẹp nơi nào cũng có, quần áo trang sức đều được kết hợp tỉ mỉ, liếc nhìn nhứng bộ trang phục đẹp đẽ khiến cho người nhìn phải hoa mắt, không khí đầy các mùi nước hoa trộn lẫn, trước mặt đầy đủ các kiểu sắc đẹp, đường Lạc Lạc mới vào không lâu, cô cầm lấy một ly rượu vang, ánh mắt thôi cũng không đủ dùng. Buổi tiệc này nhìn như một mảnh hỗn độn nhưng thật ra là cơ hội tốt để thể hiện bản thân, sau cảnh ngập trong vàng son ấy cũng là đấu trường của nhà thiết kế và phẩm bài của mình, xem thiết kế của ai thu hút được ánh mắt của nhiều người nhất và được yêu thích nhất.Những nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Đường Lạc Lạc đã nhìn thấy được vài người rồi. Cô nhìn say mê chằm chằm vào mấy nhà thiết kế đó, ở trong lòng tự đoán xem là nhà thiết kế nổi tiếng nào thì nghe phía sau có tiếng cười lạnh, có ai đang gọi tên cô: "Tôi còn tưởng ai, đường Lạc Lạc sao?" Đường Lạc Lạc nghe thấy thì quay đầu lại,bỗng lộ ra một gương mặt mà cô không muốn gặp, cô cười khổ một tiếng: "Tôi tưởng ai,hóa ra là mặc lan." Mặc lan là nhà thiết kế chính của Mặc thị thì buổi tiệc này cô ta dĩ nhiên có mặt nhưng mà bây giờ lại gặp Đường Lạc Lạc ở đây chính là ngoài dự đoán của cô ta. Buổi tiệc này Đường Lạc Lạc làm gì có tư cách tham gia chứ? Cùng lắm chỉ là học mấy năm gà rừng đại học ở nước ngoài,làm ở một công ty thiết kế không có danh tiếng, sau khi về nước thì hoàn toàn không có chút thành công gì,còn dám đến đây, thư mời đêm từ thiện thật là càng ngày càng dễ dàng có được, chó mèo gì cũng trà trộn vào đây được. Mặc lan oán thầm trong lòng,cô ta yên lặng đánh giá Đường Lạc Lạc một trận, nghĩ tới giờ cô ta phải tạm thời nhẫn nhịn ít nhất cho đến khi lừa được Mặc Như Nguyệt, ngay lập tức trên mặt cô ta treo lên nụ cười dối trá. yến hội lần này, mặc lan muốn nhân cơ hội quảng bá kiểu dáng thiết kế mới vào mùa thu của Mặc thị vì vậy cô ta diện thiết kế mới vào mùa thu là chiếc quần lụa mỏng, chiếc quần lụa màu tím nhạt thoạt nhìn trông rất đoan trang thanh lịch. Cô ta giả vờ thân thiết nắm lấy cánh tay của Đường Lạc Lạc, mặc lan cầm một ly đế cao lên đến đứng cạnh Đường Lạc Lạc"Lạc Lạc, cô lần đầu tham gia bữa tiệc kiểu như thế này phải không? Đừng sợ, cũng không có gì nghiêm trọng đâu, sẽ không ăn thịt ai được đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]