"Ồ!." Trần trần ngẩng đầu lên nhìn mặc thiệu đình, đôi mắt cậu bé cong lên hình trăng khuyết rất đáng yêu: "tô tô này rất đẹp trai, tô tô, nhất định phải giúp đỡ công việc của mẹ cháu nha."
Mặc thiệu đình nhìn trần trần, không ngờ đáng yêu như một búi tóc nhỏ như vậy, anh cố gaswngan ủi chính mình, đứa bé này không phải do Lạc Lạc sinh ra, nhưng mà một lớn một nhỏ, gương mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, người bình thường chỉ cần nhìn, đều dễ dàng đoán được hai họ chính là mẹ con ruột.
Hắn cắn chặt răng, từng chữ từng chữ mở miệng: "Đây là......"
"Là Đứa con." Đường Lạc Lạc vuốt ve đỉnh đầu Trần Trần, muốn mượn cơ hội này mà giữ khoảng cách với Mặc Thiệu Đình: "Đây là con của tôi...... và anh ấy."
Lúc nói chuyện, nhậm tử lương chạy tới trước mặt đường Lạc Lạc,sắc mặt điềm đạm, hành động lịch lãm, toàn thân có khí chất cao quý, ngoại hình nhã nhặn,đẹp trai, cùng đứng chung với Đường Lạc Lạc, trông rất hợp đôi, ba người đứng chung một chỗ, y hệt một nhà ba người hạnh phúc,đầm ấm.
Đây là con của tôi và anh ấy......
Lời này giống như ma thuật xuyên qua tai, như quả bom dội đi dội lại vào tâm trí anh.
Như là pháo hoa,hết lần này đến lần khác, à hết lần này đến lần khác những pháo hoa nối tiếp nhau, dội vào đầu óc tong khoảnh khắc không thể hoạtđộng bình thường.
Đường Lạc Lạc...... và người khác đã có con với nhau?
Cốt truyện như ác mộng này, mặc dù là trong giấc mơ của Mặc Thiệu Đình chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763155/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.