- Trừ phi, George đến Hoa Hạ lần này, có thể tìm thấy con trai ngài Lance, để anh ấy kế thừa gia nghiệp gia tộc Brown, như vậy George sẽ không là người kế thừa số một, đối với việc lựa chọn bạn đời, cũng không hà khắc như thế nữa. Lance nói xong, lại lo lắng trong lòng cau mày. - Nhưng, ngài Lance chỉ có một đứa con, sớm lúc ba bốn tháng tuổi, đã mất tích rồi, không ai biết đứa bé đó giờ ở đâu. Tìm thấy con trai ngài Lance… Biển người rộng lớn, Hoa Quốc có mấy tỷ người, người này có thể đi đâu tìm giờ. Diệp Tiểu Manh vừa nãy mắt sáng lên, lại tối sầm xuống, chẳng lẽ, cô và George sẽ không còn duyên phận gì nữa sao? Trong lòng cô tự hỏi mình, bản thân đối với George, rốt cuộc có thích hay không? Nếu như thật sự không hề có chút rung động, bản thân tại sao lại ở nhà George lâu như vậy, tại sao khi nghe thấy tên của George, trong lòng lại có cảm giác loạn nhịp. Nhưng nếu như có thích, lại không thể bên nhau, sự giày vò này, hay chi bằng chưa từng gặp nhau. Vì vậy, cho dù có một chút ít hy vọng, cũng nên cố gắng tranh thủ, giống như bản thân ý chí kiên định theo đuổi ước mơ làm diễn viên, cũng giống như Lạc Lạc cố gắng làm một nhà thiết kế tài hoa vậy, chưa đến cuối cùng ai biết tâm nguyện có thành hiện thực hay không? Diệp Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, rất nghiêm túc hỏi. - Vậy… con trai của ngài Lance, có đặc điểm gì? Anh ấy đã mất tích từ lúc còn nhỏ, bây giờ rất có khả năng đang ở đâu? Chỉ cần tìm thấy con trai duy nhất của ngài Lance, để anh ấy kế thừa gia tộc Brown, trách nhiệm trên người George sẽ ít đi nhiều, hoàn toàn có thể làm một con nhà giàu nhàn hạ, mà căn cứ sự hiểu biết của Diệp Tiểu Manh đối với George trong thời gian dài đến nay, cái tên này hoàn toàn là là tên không có dã tâm. Sở thích lớn nhất là ăn mỹ thực Hoa Quốc, học trà đạo hay chơi đồ cổ gì đó, có vẻ ngoài của một soái ca con lai, nội tâm của một lão cán bộ đã về hưu. Rousseau càng nhíu chặt mày hơn. - Khó là khó ở chỗ này, năm đó vì một trận hoả hoạn, ngài Lance và cô vợ người Hoa Hạ của ông ấy đã chạy lạc mất, sau này… không may phát hiện thi thể của phu nhân Lance, nhưng đứa bé đã không thấy tung tích. Bản thân ngài Lance là con lai, vợ lại là người Hoa Hạ, xem ra mặt mũi của đứa bé đó, chắc là trông giống người Hoa Hạ, chính vì như vậy, lần này chúng tôi đến Hoa Hạ, ngài Lance ôm hy vọng rất lớn, muốn tìm thấy đứa con của mình. - Nhưng, ngoài trừ vết bớt hình trăng khuyết trên vai trái, chứ không hề có bất kỳ manh mối nào. Rousseau càng nói càng phiền não, con trai ruột mất tích nhiều năm, đây gần như đã trở thành tâm bệnh của ngài Lance, nhưng anh thân là thuộc hạ, lại không thể chia sẻ dù chỉ một chút. Lần này đến Hoa Hạ, càng không thu hoạch được gì. - Vết bớt hình trăng khuyết? Diệp Tiểu Manh nghẹn lời, những thứ như vết bớt, nếu như là ở trên mặt hay cánh tay thì còn đỡ, ở trên vai, vị đại thiếu gia đó nếu như không thích hở vai, vậy cả đời cũng sẽ không bị tìm thấy sao? Cũng không thể để ngài Lance vòng quanh thế giới nhỏ máu nhận thân được? Đây… căn bản không biết từ đâu bắt đầu. - Tóm lại, cô Diệp, tôi biết như vậy tàn nhẫn, nhưng nếu như cô không thể nhận thức chính xác hoàn cảnh bây giờ, tiếp tục như vậy, cô và George đều sẽ đau khổ hơn, cô hiểu ý tôi không? Rousseau lúc này thực sự có chút tình ý sâu xa, sống với nhau trong thời gian dài như vậy, anh đương nhiên biết Diệp Tiểu Manh là một cô gái tốt. Nhưng muốn George có một tương lai tốt đẹp, chỉ là “tốt”, là sự giúp đỡ không có tính thiết thực gì. - Tôi hiểu. Diệp Tiểu Manh gật đầu. - Tuy tôi và George bây giờ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng tôi cảm thấy ngài Lance thực sự rất đáng thương, trách nhiệm trên người George cũng quá nặng rồi, vì vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp George tìm thấy tung tích của con trai ngài Lance. Rousseau: … Anh cũng thấy hơi đau buồn nhẹ. Lúc đầu kiên nhẫn khuyên bảo George một phen, đầu óc của George cũng mới lạ như vậy, một lòng một dạ muốn tìm thấy người anh họ chưa bao giờ gặp của mình, mà bây giờ, cùng một chủ đề, câu trả lời của Diệp Tiểu Manh cũng… ngây thơ như vậy? Hai kẻ dở hơi này đúng là một cặp trời sinh, hết nói nổi. Diệp Tiểu Manh nghiêm túc nhấc ngón chân lên vỗ vai Rousseau, nắm lấy năm đấm. - Chúng ta cùng nhau cố gắng! Sau đó tràn đầy nhiệt huyết quay người rời đi… Cô không phải không nghe được ý nghĩa của Rousseau, chỉ là, bây giờ không bắt đầu tìm kiếm, liền nhận thua bỏ cuộc, không phải rất buồn cười sao? Từ bây giờ bắt đầu, lịch trình của cô lại có thêm một hạng mục, phải gíup George tìm thấy con trai của ngài Lance! … … Đường Lạc Lạc về đến nhàm liền bị Mặc Thiệu Đình có ý đồ xấu xa đem đến – trên giường phòng ngủ. Ánh mắt Mặc Thiệu Đình mơ màng tràn đầy mê hoặc, đôi tay ấn lấy tay Đường Lạc Lạc, nhẹ nhàng dựa sát giữa cổ cô vuốt ve, làm cho Đường Lạc Lạc ngứa ngáy, cẳng chân giẫy đạp lung tung một hồi, đưa tay ấn đẩy cơ bắp của Mặc Thiệu Đình. - Ngứa quá… ha ha ha ha, đừng làm nữa, anh đi tắm trước, tắm trước… Mặc Thiệu Đình bất lực hôn vào mặt Đường Lạc Lạc một cái, lưu luyến không rời đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Còn Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình xoay người vào phòng tắm, vội giật dậy, bò đến cái tủ bên cạnh giường, lấy có một chiếc bình nhỏ màu trắng, dãn nhán trên bình đã bị xé đi, không nhìn ra bên trong đựng thuốc gì, Đường Lạc Lạc đổ ra vài viên thuốc, đang định dùng nước uống, liền thấy Mặc Thiệu Đình đột nhiên từ phòng tắm đi ra. - Lạc Lạc, em có thấy khăn tắm của anh… Mặc Thiệu Đình vừa cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy Đường Lạc Lạc hoảng hốt lo sợ cầm bình thuốc màu trắng, bàn tay cô nắm chặt lấy, giống như trong lòng bàn tay giấu thứ gì đó, nhìn thấy mình đột nhiên đi ra, đã ngớ người. - Không… biết nữa… Đường Lạc Lạc nửa ngày trời mới trở lại bình thường, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, lại nhìn thấy Mặc Thiệu Đình từng bước đi về phía mình, sắc mặt tối sần đưa tay ra. Nụ cười vốn dịu dàng trên mặt, đã bị thay thế bởi sự u ám dưới ánh mắt. Đường Lạc Lạc như có tật giật mình lùi về đăng sau, nhìn thấy thần sắc lạnh lùng và kiên định của Mặc Thiệu Đình, bàn tay đưa ra cứ để trước mặt mình, không còn cách, chỉ có thể cuối đầu giao bình thuốc trong tay ra. Mặc Thiệu Đình đưa bình thuốc lên, vặn ra xem những viên thuốc màu trắng bên trong, cau mày. - Thuốc tránh thai? Chả trách vừa nãy nhất định phải giục anh đi, Đường Lạc Lạc ơi là Đường Lạc Lạc, đúng là khiến anh vừa yêu vừa hận.- Ừm. Đường Lạc Lạc cúi đầu, ủ rũ trả lời. - Em… em không phải không muốn… em chỉ là… anh biết đó, lúc trước trong lòng em luôn rất không vững tin, vì vậy không dám để sơ suất gì, bây giờ… em cũng không biết anh có thích con nít hay không, anh cũng chưa từng nói qua… Cô nói rồi, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh tràn đầy uất ức. - Em… em chính là rất không có cảm giác an toàn. Lúc trước do thân phận bấp bênh của mình, không biết được một lúc sau có thể bị đuổi ra khỏi nhà, vừa luôn ôm ý nghĩa không thể cùng Mặc Thiệu Đình thiên trường địa cửu, trong tình huống này, đánh liều đem một sinh mạng đến với thế giới này, thực sự quá vô trách nhiệm rồi. Sau này khó khăn lắm mới xác định được tình cảm của Mặc Thiệu Đình, lại vì Mặc Thiệu Đình chưa từng tiết lộ cách nghĩ muốn có con, vì vậy Đường Lạc Lạc nhất thời cũng không dám mạo hiểm, chủ đề đề xuất chủ đề này, lại cảm thấy ngại ngùng. Vì vậy… đã bị bắt một cách bi thương như vậy. Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Thiệu Đình nhìn biểu cảm uất ức của Đường Lạc Lạc, không có cảm giác an toàn? Anh trước giờ chưa từng biết, bản thân luôn cố gắng mang cho cô mọi thứ cô muốn, chăm sóc cho tâm trạng cô từng li từng tí, bản thân tưởng rằng đã làm rất tốt, nhưng lại phớt lờ đi cảm giác an toàn của cô… Anh vốn tưởng rằng, giữa hai người không có bất kì biện pháp phòng tránh, lại cứ chưa có con, anh không muốn mang áp lực cho cô, mới luôn không nói về chủ đề liên quan, lại không nghĩ đến, là bản thân cô lén lút phòng bị. - Đúng là nha đầu ngốc. Mặc Thiệu Đình ngồi xuống, mang Đường Lạc Lạc ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói trầm thấp lại an ủi. - Thực sự… anh thực sự không thích con nít. Đường Lạc Lạc khịt mũi, quả nhiên là vậy sao? Mặc Thiệu Đình không thích con nít, hay là không thích có con với mình đây… - Con nít rất phiền, rất ồn, lại rất phá phách. Mặc Thiệu Đình nhếch miệng. - Vả lại, nếu như em có con, sẽ không toàn tâm toàn ý yêu anh nữa, rất thiệt thòi. Đường Lạc Lạc: … Đây là logic quái quỷ gì vậy, đã là người lớn như vậy rồi còn tranh sủng với một đứa bé? - Nhưng… Mặc Thiệu Đình nhẹ nhàng ấn lấy bả vai Đường Lạc Lạc, mắt nhìn cô. - Nếu như là con của em và anh, anh nghĩ anh sẽ rất yêu nó. Loại thuốc này đừng uống nữa, không tốt cho sức khoẻ. Nếu như là con của em và anh, anh nghĩ anh sẽ rất yêu nó. Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, là sự ấm áp và yên tâm trước giờ chưa từng có. Một đứa con cùng Mặc Thiệu Đình… Cô nghĩ, cô cũng sẽ rất yêu nó. Lúc Mặc Thiệu Đình nhìn Đường Lạc Lạc, sẽ luôn không nhịn được mép môi cong lên, khoé mắt luôn có ý cười, anh nhẹ nhàng đặt Đường Lạc Lạc xuống giường, một tay tháo cà vạt của mình ra, rõ ràng là một động tác đơn giản, lại được anh làm cho cực kì mê hoặc, khiến người khác nhịn không được đỏ mặt tim đập nhanh, không thể cưỡng lại được. Đường Lạc Lạc cứ thế mà nhìn, nhìn đến nỗi bản thân đỏ hết cả mặt, mãi đến khi động tác thành thạo trôi chảy của Mặc Thiệu Đình vứt chiếc sơ-mi sang một bên, đường cơ bắp hiện rõ, và chỗ phía bên vai, dưới ánh đèn xem ra có một vết bớt hình trăng khuyết không dễ thấy…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]