- Tốt, rất tốt. 
Mặc lão gia đưa tay ra, hết sức thổn sức sờ vào hoa văn trên bộ đồ, vẫn là đôi mắt tinh tường ánh lên vẻ dịu dàng. 
- Mấy năm rồi, bộ đồ tự tay thêu cuối cùng mà ông nhận được, là bà nội may cho ông… sau đó, không còn ai may đồ cho ông nữa. 
Hôm nay là đại thọ tám mươi của ông, những lễ vật khác nhau chất đống trong nhà, tiếng người ồn ào, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười nhiệt tình lấy lòng…. 
Nhưng người đã từng ở bên ông từng đường kim đường chỉ giúp ông may đồ, không còn nữa. 
Mặc Thiệu Đình ôm lấy vai Đường Lạc Lạc hơi cúi đầu, nhỏ giọng giải thích. 
- Bà nội đã qua đời năm năm rồi. 
Mặc lão gia và bà nội Mặc cảm tình luôn rất tốt, tôn trọng lẫn nhau dìu dắt nhau suốt đời, nhưng năm năm trước, bà nội Mặc qua đời rồi. 
Cũng vì bà nội Mặc qua đời, Mặc lão gia tinh thần luôn khoẻ mạnh bị bệnh nặng, hoàn toàn buông bỏ vận hành và quản lý của nhà họ Mặc, nhà họ Mặc như rắn mất đầu, mới xuất hiện vấn đề về cách vận hành. 
Mà Mặc Thiệu Đình, cũng là lúc đó tiếp quản nhà họ Mặc. 
Sự quan tâm và tình cảm của Mặc lão gia đối với người vợ đã mất, từ những chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra. 
Hôm nay, lại lần nữa nhận được bộ đồ tự tay làm ra, Mặc lão gia gần như nước mắt lưng tròng, nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia, trong lúc yên lặng, viền mắt ông đỏ lên, ngẩng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763085/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.