Câu hỏi vừa dứt, Mặc Tây Thành đang ngồi gác chân trên ghế sofa vội đặt chân xuống, kéo Đường Lạc Lạc đến gần, hạ thấp giọng:
- Chẵng phải cô nói mỗi lần tôi gọi cô vào đây một mình, sẽ rất diễu dương và có ảnh hưởng không tốt sao? Vì thế, lần này tôi tiện thể cũng mời người khác đến đó.
Đường Lạc Lạc:......
Cậu chủ à, được lắm! Cậu ta đúng là rãnh rỗi mà.
- Lạc Lạc...
Mặc Tây Thành hồi hộp nhìn Đường Lạc Lạc, đưa tay về sau đóng cửa văn phòng lại, cúi người xuống, nghiêm túc nhìn mặt Đường Lạc Lạc:
- Cô và Mặc Thiệu Đình, hiện tại thế nào?
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mặc Tây Thành đã rất lâu rồi không xưng hô Mặc Thiệu Đình là “anh hai” nữa.
Ý niệm này trong đầu Đường Lạc Lạc chỉ thoáng qua, cũng không để ý mấy, cười rồi ngẩn đầu nhìn nét mặt hồi hộp nghiêm túc của Mặc Tây Thành:
- Cậu cũng lắm chuyện nhỉ? Tôi và anh ấy, chả thế nào.... chỉ là không ai thèm đếm xỉa ai cả.
Chính xác mà nói, là bản thân cô không muốn đếm xỉa đến Mặc Thiệu Đình chút nào cả, cái tên đó thì ngược lại cứ bám riết cô không rời, vả lại còn dần dần có biểu hiện được nước lấn tới nữa.
- Ồ.
Mặc Tây Thành thở phào, trên mặt phút chốc lộ vẻ thoải mái, mép môi bất giác mỉm cười, ý thức được vẻ mặt bản thân vui mừng hơi quá, vội điều chỉnh lại nét mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn Đường Lạc Lạc:
- Tôi đang định nói với cô, giữa đàn ông và đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763041/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.