- Lạc Lạc? Lạc Lạc?
Mặc Tây Thành nhìn Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ, đưa tay khua khua trước mặt cô:
- Cô không sao chứ? Tôi có phải đã nói những gì không nên nói không? Cho dù thế nào? Anh hai tôi hiện tai lựa chọn là cô mà, vì vậy, cũng đừng nghĩ nhiều, là con gái dù bất cứ lúc nào, cũng phải chừa đường lui cho bản thân, sẽ không sai đâu.
Chừa đường lui cho bản thân …
Đường Lạc Lạc đột nhiên phát hiện, bất giác, tình cảm của cô đối với Mặc Thiệu Đình phát sinh sự thay đổi rất lớn, từ lúc ban đầu một lòng muốn rời khỏi nhà họ Mặc, đến hiện tại, sẽ quan tâm đến Mặc Thiệu Đình, rồi thôi miên bản thân, nói rằng bản thân vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó, cô giống như trở thành một con đà điểu, chúi đầu sâu vào trong đất cát, thì ngỡ rằng thiên hạ thái bình rồi.
Thực tế thì sao?
Đừng nói cô và Mặc Thiệu Đình có sự chênh lệch như trời với đất, chỉ một điều thôi, cô không phải là Đường Phù Dung, cũng đã đủ cho tình cảm của cô và Mặc Thiệu Đình phán án tử rồi.
Cô và anh, vốn không có tương lai gì cả, tất cả chỉ là sự lạc quan mù quáng của riêng cô, hiện tại, là lúc cô nên thức tỉnh rồi.
Có lẽ Lâm Uyển Du thật sự là người thích hợp với Mặc Thiệu Đình hơn.
Đường Lạc Lạc đứng phắt dậy, vỗ vỗ cát bám trên người, đi thẳng về phía trước.
Mặc Tây Thành vội đuổi theo:
- Lạc Lạc, Lạc Lạc cô sao vậy?
- Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763034/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.