Con tiện nhân đó chắc chắn đã dùng mọi thủ đoạn hạ tiện, mới khiến Mặc Thiệu Đình chết mê chết mệt như thế.... cô ta không thể để Mặc Thiệu Đình bị lợi dụng bị tính kế mà ngồi yên không quan tâm được! Bất luận thế nào, nhân lúc bản thân còn đang trong bệnh viện, còn mang thân phận của bệnh nhân, nhất định phải gặp được Mặc Thiệu Đình, trước đó Mặc Thiệu Đình không đếm xỉa đến bản thân, sau khi bản thân tự sát, chẳng phải anh ấy đã đến rồi sao? Chỉ cần gặp mặt, cô ta nhất định sẽ có cơ hội khiến Mặc Thiệu Đình hồi tâm chuyển ý. - Rốt cuộc thì con gây phiền phức thế đủ chưa? Ông Lâm cũng rất cưng chiều con gái, từ nhỏ Lâm Uyển Du được nuông chiều cưng hứng, muốn gì được nấy, nhưng hiện tại, ông ta cũng không nhịn được không chịu đựng được nữa: - Mặc Thiệu Đình đã kết hôn rồi, cậu ta là đàn ông đã có vợ! Cho dù trong lòng con có buồn thế nào thì con và cậu ta đã không còn khả năng nữa, Uyền Du, ba và mẹ con không thể nào để con chịu thiệt được, buông tay đi! Đâu cần phải dây dưa đau khổ thế cơ chứ? Bà Lâm đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, cũng không biết làm sao cho tốt: - Uyển Du, con biết con tự sát, mẹ và ba con đau lòng thế nào không? Sao con có thể vì một người đàn ông mà không trân trọng bản thân như thế chứ? Ba con nói đúng, cậu ta đã kết hôn với người con gái khác, con đừng bám víu lấy không buông nữa, người xen vào hôn nhân của người khác là kẻ thứ ba, cho dù không quan tâm đến lòng của ba mẹ có đau đớn thế nào, con cũng phải vì bản thân mà suy nghĩ, con còn trẻ, tiền đồ tốt đẹp còn đang trước mắt, sao cứ phải chen chân vào hôn nhân của người khác chứ? Ông bà Lâm mấy ngày nay cũng nói đến khô cả họng cạn cả lời, nhưng một chút tác dụng nào cũng không có, trước mắt tận tình khuyên bảo thế mà Lâm Uyển Du lại cắt ngang một cách phũ phàng. - Bản thân con đang làm gì, trong lòng con hiểu rõ. Lâm Uyển Du quay mặt đi, vẻ mặt vẫn tỏ thái độ phiền phức: - Ba mẹ biết gì chứ? Thiệu Đình đúng là đã kết hôn với con tiện nhân đó, nhưng đó là ý của bác gái La, trong lòng Thiệu Đình cũng rất bất lực, ánh mắt tầm thường của người khác có là gì, cái gì mà người thứ ba chứ? Con vốn không thèm quan tâm! Trong tình yêu, chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba, người Thiệu Đình yêu lẽ ra phải là con! Anh ấy chỉ là nhất thời bị con tiện nhân đó dụ dỗ mà thôi! - Con... đúng là ngoan cố khó bảo! Ông Lâm chỉ tay Lâm Uyển Du, giận đến nói không nên lời, bà Lâm lau nước mắt tiến lên trước đỡ ông Lâm, nhìn đứa con gái bướng bỉnh với vẻ mặt sầu não: - Uyển Du, thức tỉnh đi! Nếu cậu ta thật sự thích con, sao còn lấy người khác, con đừng tự lừa dối bản thân nữa. - Loại con gái xuất thân thấp hèn như Đường Lạc Lạc, trong tay toàn những thủ đoạn không chân chính. Lâm Uyển Du không thèm nhìn mặt ba mẹ, tự mình đắm chìm trong thế giới riêng của cô ta: - Con có chổ nào không bằng nó chứ? Cho dù là dung mạo gia thế, hay là tính cách nghi thái, là đàn ông đều sẽ chọn con chứ không phải nó! Con không thể để Thiệu Đình đã sai càng sai hơn, con nhất định sẽ khiến anh ấy nhận ra người anh ấy yêu là con! Lâm Uyển Du càng nói càng kích động, đứng dậy không ngừng hối thúc ông bà Lâm: - Ba mẹ mau gọi điện cho anh ấy, nói anh ấy nếu không đến, con sẽ tự sát nữa, ba mẹ mau gọi đi! Ba mẹ còn đứng đó làm gì, không lẽ muốn nhìn thấy con chết thêm một lần nữa sao? Ba mẹ của cô ta đích thân gọi điện, anh ấy nhất định sẽ đến, Lâm Uyển Du nắm chắc điểm này, bỏ lơ khuôn mặt trắng bệch của ba mẹ: - Ba mẹ mau gọi điện thoại cho Thiệu Đình đi! Cô ta nhất định sẽ không thua cho loại con gái như Đường Lạc Lạc đâu! Cùng lúc đó, Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc, vừa bước ra từ công ty, chuẩn bị đi dạo hóng gió. Đường Lạc Lạc đứng trước đầu xe, vươn dài lưng: - Mệt chết tôi rồi, ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào bản thiết kế, hiện tại nhìn anh cũng thấy hai bóng người nữa, ồ, hai tiểu ca ca, lợi hại thật! - Đi nào, dẫn cô đi hóng gió, tùy ý dạo dạo. Mặc Thiệu Đình mở cửa xe, nhếch mày: - Hôm nay đừng làm mấy bản thảo thiết kế phiền phức đó nữa, dẫn cô đi ăn món ngon. Anh đã đặt bàn sẵn trong một nhà hàng Tây nổi tiếng, tối nay sẽ cùng Đường Lạc Lạc dùng bữa tối lãng mạn, hoa tươi champagne đàn violin, ba vũ khí lợi hại dùng để cua gái đã chuẩn bị sẵn, nếu chiều chuộng vợ vui vui vẻ vẻ, có thể tối nay, bản thân sẽ không còn phải ngủ trên sofa nữa cũng không chừng... Mặc Thiệu Đình đang suy nghĩ thích thú, điện thoại bên cạnh rung lên, cầm lên xem, là số của ông Lâm, chân mày chau lại theo bản năng, Mặc Thiệu Đình ngước đầu nhìn Đường Lạc Lạc, muốn nói gì đó lại thôi. Lần trước chính vì đến bệnh viện thăm Lâm Uyển Du, tạo ra sự hiểu lầm, Đường Lạc Lạc giận dỗi bản thân rất lâu, lần này ông Lâm điện thoại đến, đầu anh bỗng chốc thấy đau nhức. Nhìn vẻ mặt khó xử của Mặc Thiệu Đình, Đường Lạc Lạc tò mò ghé lại gần, tựa vào cửa xe nhìn màn hình điện thoại, chớp chớp đôi mắt: - Họ Lâm... không lẽ có liên quan đến Lâm uyển Du hả? Nghe đi nghe đi! Dù sao cũng phải biết xảy ra chuyện gì chứ đúng không? Nói thật lòng, Đường Lạc Lạc đối với Lâm Uyển Du đúng là một lời khó cạn, nhưng đối phương hễ động tí là đòi tự sát, nếu lần nào cũng ngó lơ mặc kệ, thật sự tự sát thành công rồi, thì bản thân cả đời này cũng sẽ bị hối hận bao vây, vì thế... thật sự không quan tâm không được. Cô ghét sự mềm lòng của bản thân chết đi được. Nhận được sự đồng tình của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình nghe máy, vừa lên tiếng: - Bác Lâm... Bèn nghe tiếng ông Lâm bất lực ai thán: - Thiệu Đình.... bác biết không nên đưa ra yêu cầu như thế với cháu, nhưng... nếu cháu có thời gian thì có thể đến thăm Uyển Du được không? Cho dù chỉ xem một mắt, khuyên bảo nó thôi cũng được, nó quấy đòi gặp cháu, không chịu uống thuốc không chịu chữa trị, cũng không chịu xuất viện, cháu xem... Đối với Lâm Uyển Du, đừng nói là ông Lâm không còn cách nào, ngay cả Mặc Thiệu Đình cũng thấy sầu não. Lâm Uyển Du là thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh, giống như em gái anh vậy, trước khi Đường Lạc Lạc xuất hiện, quan hệ hai người cũng được xem là hòa hợp, nhưng... Mặc Thiệu Đình hiện tại, vừa nghĩ đến Lâm Uyển Du đã từng tính kế hãm hại Đường Lạc Lạc, thì không muốn gặp Lâm uyển Du chút nào cả, không muốn có sự dây dưa vô ích thế nữa, nhưng trạng thái tinh thần của Lâm Uyển Du không ổn định, dăm ba hôm là lại đòi tự sát, ông bà Lâm từ nhỏ cũng quan tâm đến anh nhiều, lúc này chắc bị dồn ép đến điên luôn, nếu không nể mặt Lâm Uyển Du, cũng phải nể mặt hai người già, Mặc Thiệu Đình cảm thấy không nỡ. Vả lại, cuối cùng cũng phải tìm cơ hội nói rõ ràng triệt để với Lâm Uyển Du, nếu cứ dây dưa thế mãi, thật sự không chịu đựng nổi. Vừa nghĩ thế, Mặc Thiệu Đình trầm mặc một lúc, gật gật đầu: - Bác Lâm, chốc nữa cháu sẽ ghé, bác đừng nôn nóng. - Oi! Cám ơn, cám ơn cháu, Thiệu Đình. Ông Lâm cảm kích khôn xiết, sau khi nói lời cám ơn xong mới cúp máy. Đường Lạc Lạc nghe thấy lời nói của Mặc Thiệu Đình, cũng đoán được 8-90% nội dung của cuộc gọi, thấy Mặc Thiệu Đình ngẩn mặt lên, bất lực dang hai tay ra: - Anh phải ghé thăm Lâm Uyển Du ư? - Vợ à, vợ rất thông minh. Mặc Thiệu Đình cười khổ: - Một khóc hai quấy ba tự sát, tôi có thể bỏ mặc em ấy, nhưng ông bà Lâm thật sự rất đáng thương, tôi bảo đảm, đây là lần cuối tôi đi thăm em ấy. - Lần cuối thôi nha! Đường Lạc Lạc giơ một ngón tay ra đung đưa: - Đi đi, nhớ đừng về trễ quá! Nói rõ ràng với cô ta, để cô ta đừng tiếp tục lãng phí sinh mệnh của bản thân như thế nữa, đi đi! Điện thoại liên lạc. Mặc Thiệu Đình không ngờ đến Đường Lạc Lạc lại thấu tình đạt lý như thế, đưa tay ôm Đường Lạc Lạc vào lòng, ghé sát bên tai cô nhỏ nhẹ thì thầm: - Cám ơn cô, Lạc Lạc. - Tiểu ca ca, anh biết anh sến súa như thế, khiến tôi khó thích ứng lắm á! Đường Lạc Lạc cười đẩy Mặc Thiệu Đình ra: - Tôi chính là người con gái phóng khoáng lại hiểu chuyện như thế, ai ya, bản thân tôi cũng tự cảm động luôn này, anh có thể cưới được người vợ như thế là phúc khí của anh đó nha! - Cô đủ rồi nha! Mặc Thiệu Đình cười véo mũi Đường Lạc Lạc, quay người ngồi vào xe, vẫy tay với Đường Lạc Lạc, vừa đạp ga, Ferrari bay nhanh phóng đi. Đường Lạc Lạc vẫy tay, định quay người bắt xe, bản thân về nhà trước chờ Mặc Thiệu Đình, bỗng nghe thấy tiếng xe moto từ xa vọng đến, quay đầu nhìn, bất giác há hốc mồm. Thường ngày tuấn tú phóng khoáng, là hình mẫu của công tử nhà giàu ăn chơi như Mặc Tây Thành, lúc này đã thay bộ đồng phục khác, đang lái chiếc xe moto Ahia Nera cực kỳ ngầu, phóng nhanh đến bên cạnh cô. Dừng lại ở khoảng cách cách cô không tới nửa mét, thắng gấp một cách tuyệt đẹp, Mặc Tây Thành cởi bỏ nón bảo hiểm trên đầu, lộ ra khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái, huých sáo với Đường Lạc Lạc: - Hây! Lạc Lạc! Bắt được cô rồi nhé! Lời nói này của Mặc Tây Thành không phải là câu nói đùa, sau khi được điều đến bộ phận thiết kế, vốn tưởng sẽ có nhiều thời gian quan hệ gặp gỡ với Đường Lạc Lạc, nhưng công việc phòng bị của Mặc Thiệu Đình thật sự quá xuất sắc đi, thậm chí không tiếc ném Tần Việt ra làm bia đỡ đạn, chốc chốc lại đến cản trở cậu ta và Lạc Lạc giao lưu tình cảm. Moi chân tường, nhất là chân tường của anh hai cậu ta, là một công trình cực kỳ gian khó, Mặc Tây Thành rất kiên nhẫn, rất nghị lực, cho đến khi hôm nay Mặc Thiệu Đình có một chút việc bận, mới có được cơ hội chen vào nhỏ nhoi này. Vì cơ hội này, cậu ta đã liên tục một tuần, bỏ bê chiếc xe đua Maybach mới mua của bản thân, một lòng một ý lái moto, theo sau chiếc Ferrari của Mặc Thiệu Đình, mới bắt được Đường Lạc Lạc. Lúc Đường Lạc Lạc còn đi học, cũng đã từng mê đắm xe moto một thời gian, lúc này thấy Mặc Tây Thành lái moto, dáng xe lưu loát, thân xe là hợp kim titan cấu thành, lúc chạy dũng mãnh như hổ, lúc đậu lại cũng cực kỳ cool ngầu đến nổ tung, không kiềm được hiếu kỳ tiến lên trước, đưa tay ra mò mẫm: - Cậu còn lái cả moto à? Nhìn không ra, cậu chủ Tây Thành cũng có cá tính quá đó chứ! Xe này cảm giác thế nào? Ngay cả xe đua mà cậu cũng không thém lái luôn, có phải thoải mái hơn nhiều không? - Cô ----- đoán! Mặc Tây Thành cười cười đưa tay đến trước mặt Đường Lạc Lạc: - Dù gì hôm nay cô cũng không có việc gì, trùng hợp thế tôi lại gặp được cô, hay là tôi dẫn cô đi hóng gió nhé? Mặc Tây Thành vốn đã điển trai bẩm sinh, mắt môi đào hoa, làn da trắng đồng tử thanh nhạt, có feel giống như mỹ thiếu nam bước ra từ trong truyện tranh Nhật, thường ngày phong độ ngời ngời, tự mang khí chất quý tộc, lúc này mặc đồng phục moto, mang đôi boots da màu đen, ngồi trên chiếc moto cool ngầu, dường như toát ra sự chênh lệch đáng yêu đến chết đi được. Lúc đưa tay ra, nụ cười rạng ngời trên mặt giống như ánh nắng mặt trời vậy, thật sự khiến người khác không thể từ chối. Đường Lạc Lạc mấy ngày nay bận bịu thiết kế, đến mức choáng váng hoa mắt, thật sự rất muốn được đi hóng gió thả lỏng một chút, vốn đã hẹn trước với Mặc Thiệu Đình, hai người vui vẻ đi cùng nhau, nhưng không ngờ nửa chừng bị ba mẹ Lâm Uyển Du gọi đi, trong lòng cũng có chút tiếc nuối!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]