- Đi ra! Tôi kêu cô đi mua cơm, cô không nghe thấy sao? Đừng mua gần bệnh viện, tôi muốn ăn món thương hiệu của nhà hàng Cavour, cô đi mua ngay cho tôi!
Lâm Uyển Du vẻ mặt đanh đá hiếp người, sai bảo Đường Lạc Lạc giống như sai bảo con ở vậy.
Đường Lạc Lạc hít thở sâu rồi lại hít thở sâu, nói với bản thân rằng dù sao cô ta cũng là bệnh nhân, vừa mới tự sát, không thể kích thích cô ta, không thể xem cô ta là người bình thường được...
- Tôi đi mua cơm cho cô được, nhưng cô là bệnh nhân, ăn những món đó không dễ tiêu hóa, tôi đi mua cháo cho cô vậy.
Đường Lạc Lạc cố gắng hết sức giữ thái độ ôn hòa, tuy bản thân đối với Lâm Uyển Du không chút ấn tượng tốt nào, nhưng dù sao La Nhã đã giao Lâm uyển Du cho cô, vậy thì chí ít, cũng không thể bỏ đói Lâm Uyển Du được đúng không?
- Những món đó là cho người ăn sao?
Lâm Uyển Du trợn tròn mắt, vẻ mặt mỉa mai:
- Thôi được rồi, nhìn cách cô ăn mặc nghèo nát thế, vào nhà hàng Cavour chắc cũng không ai đón tiếp cô, đi mua ngay đi! Mau lên! Tôi đói rồi! Chờ không được nữa, tôi giới hạn thời gian cho cô.
Nói xong gỡ cái đồng hồ đeo trên tay, đặt bên cạnh giường.
Đường Lạc Lạc thò đầu, thấy Lâm Uyển Du chỉnh chế độ tính giờ, khóe miệng không nhịn được giật giật, cô ta đúng là bệnh nặng lắm rồi.
Lãnh đạm, lãnh đạm, đừng so đo với bệnh nhân.
Đường Lạc Lạc không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763022/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.