- Được rồi được rồi, đừng giận tôi nữa, lời tôi nói đều là thật là thật đó, bản thiết kế đó, là tôi thiết kế cho công ty của ba, nhưng không biết, từ khi nào đã bị Mặc Lan lấy đi, còn trở thành bản thảo thiết kế của công ty mình, sau khi tôi phát hiện, tìm chị ta để nói chuyện, nhưng chị ta không thừa nhận, còn quay lại vu cáo tôi…
- Mặc Thiệu Đình, anh cũng nói câu gì đi chứ.
Đường Lạc Lạc dùng hết mưu mẹo, khiến Mặc Thiệu Đình để ý đến cô, nhưng anh cứ ngồi yên ở đó, mắt không chuyển hướng, bất luận thế nào cũng không chịu khuất phục.
- Anh không phải câm rồi chứ?
Đường Lạc Lạc nhụt chí nằm dài lên ghế:
- Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được sao, tôi biết chuyện này đã mang rắc rối cho anh, xin lỗi.
Cô gái đáng thương kéo lấy tay áo của Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển, khó có thể nhìn thấu.
- Đường Lạc Lạc, cô có biết, lúc trước luôn có một tài xế thay tôi lái xe, bản thân tôi rất ghét việc lái xe, tôi thấy, đó là một công việc lặp lại vô nghĩa, đúng là lãng phí tính mạng của tôi.
- Hả?
Đường Lạc Lạc ngước mắt nghi ngờ, cái này có liên quan gì đến những lời vừa nãy?
Mặc Thiệu Đình có phải giận đến ngu muội luôn rồi?
- Nhưng từ khi gặp cô, tôi lần nào cũng đích thân lái xe.
Bên mép Mặc Thiệu Đình, lộ nét cười dịu dàng ngay cả bản thân anh cũng không nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1763009/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.