Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình yêu chiều vò vò lên đầu cô, tùy ý cầm lấy rau củ trái cây bên cạnh, động tác thư thái bỏ vào xe đẩy, Đường Lạc Lạc quay đầu nhìn, phát hiện đúng là trùng hợp, những gì Mặc Thiệu Đình chọn đều là những thứ cô thích ăn cả. - Cam này rất ngọt, rất ngon, à, đúng rồi, tôi uống sữa tươi nguyên chất, loại ít béo không có mùi vị gì, khẩu vị hai chúng ta rất giống nhau ấy. Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt “trùng hợp thật!” Mặc Thiệu Đình nhếch mép, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng sâu lắng: - Tôi biết, những thứ này đều là cô thích cả. Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trái tim thiếu nữ của cô phút chốc bị bắn trúng vậy ---- nếu một người đàn ông hiểu rõ hết sở thích của bản thân, biết bản thân thích ăn gì không thích ăn gì, điều này nghĩa là gì chứ? Một là anh ta thích bản thân, hai là.... trí nhớ anh ta cực kỳ tốt. Trong lòng nhủ thầm phải kiên trì phải bình tĩnh, Đường Lạc lạc cố gắng đá phăng những hoang tưởng không nên có trong đầu đi, nổ lực nói với bản thân chẳng qua là Mặc Thiệu Đình có trí nhớ tốt mà thôi. - Anh thích ăn gì, cũng mua một ít đi, tôi làm cho anh. Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, nói với bản thân rằng đây chỉ là có qua có lại thôi. - Cô làm gì tôi cũng thích ăn cả. Mặc Thiệu Đình lần nữa dùng những lời đường mật bắn hạ Đường Lạc Lạc. Aaaaaaa, người đàn ông này thật sự biết thả thính quá đi! Cảm giác kỷ năng nói những lời đường mật ấy đều ngọt đến tận tim, biết thả thính thế còn đẹp trai, hoàn toàn khiến người khác không thể kháng cự được không? Đường Lạc Lạc cảm thấy hiện tại bản thân cô cần dội một gáo nước lạnh để trấn tỉnh hơn, bản thân là người muốn ly hôn, còn nhìn say mê chồng cũ trong tương lai là thế nào? Mặc Thiệu Đình dường như nhìn thấu sự mắc cỡ của Đường Lạc Lạc, giả vờ quay đầu đổi chủ đề: - Gần đây công việc trong công ty vẫn ổn chứ? Nếu có người ăn hiếp cô, nhất định phải nói tôi, biết không? Giọng nói của anh rất hay, mang từ tính trầm trầm, khiến trong lòng người khác thấy an tâm lạ thường. Đường Lạc Lạc há há miệng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, không ngờ lại nói đến vấn đề công việc, vậy có nên nói cho Mặc Thiệu Đình biết về bản thiết kế không? Dù gì nhà họ Đường cũng đã sản xuất quần áo ra rồi, nếu Mặc Lan kiên định giữ kế hoạch của chị ta, vậy thì hậu quả lúc đó sẽ là... mẫu xuân của hai công ty y hệt nhau. Bản thân tuy không có giúp nhà họ Đường lấy cắp bản thiết kế của nhà họ Mặc, nhưng kết quả vẫn y vậy mà. - Tôi... Đường Lạc Lạc vừa nghĩ thế, đang định nói hết mọi chuyện ra, Mặc Thiệu Đình đột nhiên khẽ nói: - Chờ một chút. Sau đó dưới ánh mắt thắc mắc của Đường Lạc Lạc, động tác nho nhã cúi người, giúp Đường Lạc Lạc cột lại dây giày. Vốn dĩ tổ hợp soái ca mỹ nhân đã đủ thu hút ánh nhìn, động tác Mặc Thiệu Đình ngồi xuống thắt lại dây giày cho Đường Lạc Lạc, càng ga lăng dịu dàng đến đỉnh điểm, mọi người xung quanh đều nhìn qua, không ít thiếu nữ hét lên ấm quá ấm quá! Vẻ mặt đều lộ rõ nét ngưỡng mộ ghen tị. Đường Lạc Lạc cũng sững người luôn, trong đám đông thế này, không ngờ Mặc Thiệu Đình lại không để ý gì đến ánh mắt người khác, cử chỉ như thế, khiến cô cảm thấy bất ngờ, lại không kiềm được thấy ấm áp vô cùng. Mặc Thiệu Đình đứng dậy, thấy Đường Lạc Lạc trừng to mắt nhìn anh ngây ngô, cảm thấy bộ dạng cô đáng yêu cực kỳ, đưa tay búng nhẹ lên chóp mũi cô: - Nghĩ gì vậy? À đúng rồi, vừa nãy cô định nói gì? - Không, không có gì. Đường Lạc Lạc lắc lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười đắng đắng. Mặc Thiệu Đình tuy ngay từ đầu lừa cô, nhưng chưa từng đối xử tệ với cô, mỗi lần cô gặp nguy hiểm, mỗi lần cần anh, anh đều kiên định đứng bên cạnh cô, người như thế, bản thân sao có thể nói ra với anh rằng bản thiết kế của nhà cô lại giống y chang với nhà họ Mặc được chứ? Cho dù bản thân mặt dày nói ra, nhưng Mặc Thiệu Đình sẽ tin cô chứ? Bất kể là ai nghe vào, phản ứng đầu tiên cũng là do cô sao chép ý tưởng của nhà họ Mặc, đem về cho Đường Quý Lễ thôi? Đường Lạc Lạc than thở một tiếng trong lòng, phát hiện sự việc phát triển đến bước đường này, không ngờ bản thân không có cách, chỉ biết ngồi chờ kết quả, hiện tại chỉ mong bản thiết kế cuối cùng sau khi chỉnh sửa sẽ không giống của cô, thành phẩm cuối cùng không đến mức y hệt nhau là được. Cùng thời điểm này, văn phòng của bộ trưởng bộ phận thiết kế. Mặc Lan ngồi trong văn phòng trang trí điển nhã, trên tay cầm một ly cacao thơm nồng, đang thư thái ngã vào ghế bằng da thật, thi thoảng nhấp từng ngụm, đối diện đang ngồi là nhân viên của bộ phận thiết kế, là Nhạc Thanh có quan hệ không tệ với Đường Lạc Lạc. - Bộ trưởng Mặc, chị yên tâm, hôm đó chị đưa USB cho em, em để lại y nguyên trên bàn Đường Lạc Lạc, cô ấy sau khi quay lại cũng không phát hiện, cũng không có người khác nhìn thấy, việc này em làm rất kỹ lưỡng, cô ấy không nắm được chứng cứ gì đâu. Nhạc Thanh cẩn thận báo cáo lại, không ngừng quan sát thần sắc của Mặc Lan. - Tốt, cô làm rất tốt. Mặc Lan khẽ gật đầu, chị ta lấy mất bản thiết kế của Đường Lạc Lạc thì sao chứ? Chỉ cần không có chứng cứ, không ai nhìn thấy, mọi người sẽ tin một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu như Đường Lạc Lạc, hay là bộ trưởng có quan hệ họ hàng của nhà họ Mặc là chị ta chứ? Kết quả không cần nói cũng biết. Tiếp theo, kế hoạch của bản thân có thể tiến hành thuận lợi rồi. Nhạc Thanh quan sát thần sắc của Mặc Lan, mở miệng nịnh nọt: - Cái con Đường Lạc Lạc ỷ mình là bạn gái của cậu chủ Mặc Tây Thành, cứ cảm thấy có tính vượt trội, em đã sớm không ưa cô ta rồi, chỉ là, bộ trưởng Mặc, thiết kế của cô ta tốt lắm sao? Thiết kế của chị chắc chắn hơn cô ta gấp trăm lần, cho dù không cho cô ta lấy tên, nhưng đồ của cô ta, cũng có thể trở thành mẫu thiết kế mùa xuân mới của chúng ta để đưa ra sản xuất số lượng lớn sao? Cùng là người mới vừa tốt nghiệp đại học ra, Nhạc Thanh không phục Đường Lạc Lạc, tuy Đường Lạc Lạc bị lấy cắp bản thiết kế, nhung trong lòng Nhạc Thanh vẫn cảm thấy sự chua không hề nhẹ, rốt cuộc bản thiết kế của Đường Lạc Lạc tốt cỡ nào, có giá trị đáng được lấy cắp thế chứ? - Cô làm tốt công việc của cô là được. Trên mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của Mặc Lan, lộ vẻ sắc bén: - Phối hợp với tôi cho tốt, làm theo lời tôi dặn, sau khi thành công, tôi sẽ gửi số tiền còn lại vào tài khoản cho cô, món nợ của nhà cô, cũng có thể trả được hơn 80%, còn những chuyện khác, đừng nhiều chuyện, biết càng nhiều càng không có lợi gì cho cô, biết chưa? Giọng nói Mặc Lan nghiêm khắc kèm theo bất nhẫn, cho dù Nhạc Thanh không biết điều thì lúc này cũng chỉ biết dật đầu: - Em hiểu, cám ơn bộ trưởng Mặc, em nhất định sẽ theo dõi động thái của Đường Lạc Lạc, em đi trước đây. Nói xong, vừa bước vừa quay đầu cứ thế rời khỏi văn phòng của Mặc Lan. Mặt trời lặn trời tây, ánh nắng chiều tà chiếu vào khung kính cửa sổ, rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Lan, để lại bóng sáng thoắt ẩn, chị ta nhẹ nhàng đặt ly xuống, quay người từ tốn nhìn bản thiết kế của Đường Lạc Lạc trên máy tính. Từng trang từng trang thiết kế dù còn non nớt, nhưng linh khí lan tỏa. Thiết kế của Đường Lạc Lạc, thật sự tốt đến thế sao? Mặc Lan nhớ lại câu hỏi của Nhạc Thanh, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt, có lẽ đối với một tay thiết kế mới, có thể xem là không tệ, nhưng vẫn còn thua xa mức độ cô giữ nguyên như thế mà dùng. Chị ta muốn sử dụng bản thiết kế của Đường Lạc Lạc, chính là muốn mượn chuyện sinh chuyện, đuổi Đường Lạc Lạc ra khỏi nhà họ Mặc. Thế gian này, không có tình yêu nào vô cớ, cũng không có sự hận thù vô cớ, bản thân phải phí công sức gầy dựng kế hoạch này, chẳng qua chỉ muốn Đường Lạc Lạc vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc sống của chị ta. Dù sao ngay giây phút Đường Lạc Lạc được sinh ra, đã chủ định có Đường Lạc Lạc thì không có chị ta, có chị ta thì không có Đường Lạc Lạc. Ánh mắt của Mặc Lan, phút chốc tràn đầy sự đen tối, chị ta dùng màu đỏ tươi, trên bản thiết kế của Đường Lạc Lạc, vẽ lên một dấu X to đến chói mắt. ...... Hôm qua sau khi tan ca cùng Mặc Thiệu Đình đi dạo siêu thị, mua được quá trời nguyên liệu chuẩn bị nghinh đón mẫu thân đại nhân của Mặc Thiệu Đình, buổi tối Đường Lạc Lạc nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, không dễ gì ngủ rồi lại mơ những giấc mơ kỳ quái. Cô mơ thấy bản thân đứng bên cạnh Mặc Thiệu Đình, đứng trong lễ đường nhà thờ tổ chức hôn lễ, xung quanh vang lên tiếng nhạc du dương, tháp rượu Champage tỏa ra hương thơm ngất ngây, hồ phun socola thơm nồng, khách khứa đầy bàn, trong không khí bay bổng những cánh hoa hồng, tất cả đều tốt đẹp thế này, tựa trong đồng thoại... Cô và Mặc Thiệu Đình cùng bước lên lễ đài, quay đầu vừa nhìn, phù dâu phù rể là một bé trai và một bé gái, Đường Lạc Lạc vốn rất thích trẻ con, không kiềm được nhìn thêm vài mắt, kết quả bé trai ngẩn đầu lên, phút chốc khiền Đường Lạc Lạc kinh hoảng --- đây chẳng phải là Vương Bác sao? Tiếp theo bé gái chạy đến cười hehe với cô, mẹ ơi! Là Đường Quý Lễ đội khăn voan trên đầu đó sao? Đường Lạc Lạc oái một tiếng tỉnh giấc từ trong mơ, không thể ngủ lại được nữa, hết cách, giấc mơ này thật sự quá kinh hãi đi. Kết quả là, sáng sớm khi đi làm, tinh thần Đường Lạc Lạc cứ uể oải, đang định nằm gục lên bàn ngủ bù, Vương Bác vội vàng đi từ ngoài vào trong, vỗ vỗ tay thu hút chú ý của mọi người, lại nâng cao giọng nói: - Ý kiến mọi người đưa ra để chỉnh sửa mẫu thiết kế mùa xuân tôi đã xem qua rồi, có vài kiến nghị không tồi, thấy được sự dụng tâm, chỉ là có một số người, lại muốn thiết kế lại toàn bộ mẫu mới, đối với bản thân cũng tự tin quá thể đáng nhỉ! Đường Lạc Lạc vừa nghe đến bốn từ “thiết kế mùa xuân”, bỗng chốc lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Vương Bác. Kết quả Vương Bác cũng vừa hay trừng mắt nhìn cô: - Người đó chính là cô! Đường Lạc Lạc, cái đó mà được gọi là chỉnh sửa sao? Còn cô lại muốn thay bộ trưởng Mặc thiết kế lại toàn bộ, ở đây ai cũng có kinh nghiệm phong phú hơn cô, sao cô lại chơi trội vậy hả? Đường Lạc Lạc có khổ nói không ra, Vương Bác đang thu thập ý kiến chỉnh sửa mẫu thiết kế mùa xuân, vì tránh đụng hàng với nhà họ Đường, cô nộp lên một phần kế hoạch chỉnh sửa chi tiết, nhưng chính vì quá chi tiết, giống như thiết kế lại từ đầu một phần mới vậy. Vốn dĩ trong lòng còn ôm 1% tâm lý có thể thành công, nếu như phần thiết kế này của cô được chọn, thì có thể tránh được dụng hàng rồi đó sao? Kết quả, chỉ đem đến một trận mắng chữi. Vương Bác sớm đã không ưa Đường Lạc Lạc, trước đó vì cậu chủ Tây Thành bảo vệ cô, nên mới không gây khó dễ quá đáng với cô, nhưng lần này Đường Lạc Lạc khiến Mặc Lan không vui, Vương Bác nắm được thóp này, bỗng chốc có đủ dũng khí, chống eo dặn dò: - Nếu cô đã thích chỉnh sửa những gì của bộ trưởng Mặc, vậy thì sửa thêm vài phiên bản cho tôi, trước khi tan ca nộp lên, cho tôi thấy được tài hoa thiết kế vượt trội của cô nào, không nộp lên thì đừng hòng về nhà! Đường Lạc Lạc: - ...... Hết cách, tuy mệnh lệnh của Vương Bác có cảm xúc giống như phụ nữ thời kỳ mãn kinh vậy, lúc thế này lúc thế kia, nhưng dưới trướng người ta, không thể không cúi đầu, đến giờ tan ca, mọi người đều thu dọn đồ đạc ra về, Đường Lạc Lạc còn đang vùi đầu vẽ bản thảo. Nhạc Thanh cười mỉm chi đi đến bên cạnh cô, giả vờ hỏi thăm: - Lạc Lạc, có cần tôi chờ cô về cùng không? Hiện tại trời sắp tối rồi, một mình cô đi không an toàn đâu! Có cần tôi mua chút gì cho cô ăn không? Không biết cô phải tăng ca đến mấy giờ nữa, Vương phó bộ trưởng thật là... tàn nhẫn quá đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]