- A, không cần đâu, em tự đến đó được mà. Em đâu còn nhỏ nữa, có thể tự đi được, anh yên tâm nha!
- Vậy...
- Thế anh chuyển phát nhanh cho em nhá! Tạm biệt anh.
Gia Linh nhẹ thở ra, không hiểu sao khi nói chuyện với anh cô lại cảm thấy không được tự nhiên, nhìn thấy anh càng tỏ ra chân thành thì cô lại càng thấy tội lỗi đến khó chịu.
Dập điện thoại xong, cô liền xuống giường thay đổi quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Gọi một chiếc taxi đi đến địa điểm được nhắc đến trong điện thoại mà Lý Ngạo Thiên mới gửi qua- Núi Dương Sơn.
Lên đến núi đi khắp một vòng cô cũng không nhìn thấy một ngọn rau nào, hai chân tựa như sắp nhũn ra không nhị được ngồi bệch xuống bãi đất trống. Nghĩ ngơi một lúc mới cảm thấy khỏe hơn, cô lại bắt đầu đi về phía hồ nước cách đó không xa, vì nghe nói rau ngòi bút thường hay sinh trưởng ở những vùng đất ẩm thấp, chắc là gần hồ nước sẽ có mọc.
Quả nhiên cô đoán không có sai, ở đây rau ngòi bút mọc nhiều không tả nổi. Đúng là đi mòn gót giày cũng không tìm được nay lại không tốn chút sức để nghĩ ra.
Bận rộn một lúc túi rau mới đầy, không ngờ lúc cô định đứng lên thì phần đất sau chân đột nhiên sụp xuống, kéo theo cả cô rơi xuống hồ nước bùn.
Nhìn bên ngoài cứ tưởng nó là một hồ nước nhỏ, nhưng không ngờ nó lại sâu đến vậy, cô cảm thấy cả thân thể mình dần chìm xuống, nước trong hồ tựa chừng nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-cua-tong-giam-doc-ba-dao/1823927/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.