Sáng hôm sau , Trình Vân cùng anh được Đàm Thiên Thu dẫn đến một nghĩa trang cách xa thành phố , nghĩa trang này có vẻ hẻo lánh hơn hẳn nên khi bước vào bản thân lại cảm giác ớn lạnh hẳn
Khuôn mặt cùng nụ cười trên bia mộ cũ đập vào mắt , nụ cười đó thật trong trẻo cứ như ở tuổi đôi mươi trên đấy còn dòng chữ A Nhược
" Đấy là mẹ con ''
Đàm Thiên Thu uất lòng nhìn khuôn mặt trên tấm bia mộ lạnh lẽo , nếu cô còn sống thì có lẽ sẽ là một bà lão đẹp nhất , tiếc là A Nhược lại ra đi còn quá trẻ
" Mẹ thật đẹp ''
Trình Vân vươn tay sờ lên khuôn mặt trên bia mộ , mẹ cô đây sao ! Bà thật đẹp thật sự rất đẹp
Nếu như bà ấy còn sống thì có lẽ Trình Vân sẽ được nằm trong vòng tay của A Nhược ấy
" Em buồn sao ''
Vũ Thành thấy được thần sắc của cô có chút sững người , trong ánh mắt đấy đầy sự tiếc nuối
Làm đáy lòng anh có chút xót thương mà nắm lấy bàn tay cô kéo vào lòng , xoa nhẹ mái tóc an ủi
" Em không sao nhưng mà bố sao lại đặt mẹ ở đây chứ , lạnh lẽo quá ''
Cô quay sang nhìn Đàm Thiên Thu đang mãi ngắm nghía nhìn cô và Vũ Thành âu yếm
" Vì đây là ước nguyện của mẹ con , nơi đây trước kia vốn dĩ là một ngôi nhà ''
Nơi đây rất quen thuộc đối với Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-va-ong-trum-hac-dao/2430389/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.