Khi nghe được tiếng chuông reo hết giờ học cặp mắt của cô bắt đầu bùng x lớp có tiếp thu được gì không là một chuyện khác
" Về đi, tạm biệt"
" Ngày mai gặp lại"
Cả hai chào tạm biệt, sau đó chiếc xe mới nhanh chóng rời khỏi, cô ngồi ghế sau xoay qua đã nhìn thấy anh, cô chỉ nở nụ cười nhẹ, thật may là ánh mắt sát khí đã biến mất nếu không cả đoạn đường về Vũ Gia không yên thân rồi
Anh đang giận cô sao!
Đi ra khỏi không nói với cô lời nào hết ít ra thường ngày anh vẫn gật đầu hay cười gì mà, còn hôm nay thì sao! Ngó lơ cô luôn thật sao, chuyện gì đang xãy ra , không phải cô nói tối nay về sẽ công khai cái bí mất ra với anh mà, chưa kịp nói đã lạnh thế kia
Cô chạy vụt nhanh lên lầu đi thẳng vào phòng, vớ đại cái đầm thun kế bên bước vào phòng tắm, khoảng hai mươi phút sau cô đi ra khỏi với chiếc đầm thun trắng ở trên ngực phải có một bông hồng đỏ, mái tóc thon dài vì gội đầu mà ướt thấm cả hai vai áo, cô lấy nhẹ khăn dài choàng qua tránh để ướt bộ trang phục
Đứng trước cửa thư phòng cô lấy hết dũng khí gõ cửa, gõ đến tiếng thứ ba mới nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong, lúc này khi cô thò đầu ra đã nhìn thấy trên mặt của Từ Minh và Từ Khanh ai cũng có sự sợ hãi trên đó, Trình Vân thụt lại về phía sau vài bước, anh đang tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-va-ong-trum-hac-dao/2430041/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.