Chương trước
Chương sau
_Bà .... _Hàn Băng chạy nhanh xuống lầu gọi lớn
Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau thì Hàn Băng chạy xuống gọi lớn khiến mọi người phải quay lại nàng , Giang Nguyệt Thi không vui khi con mình có thái độ đó nên khẽ quát :
_Hàn Băng , mọi người đang nói chuyện sao con có thể vô lễ như vậy ?
_Nhưng mà ..... con _ Hàn Băng dường như không nghe lời
_Tiểu Băng lại đây với bà nào . Có chuyện gì con nói đi _Giang Hàn Vân vuốt tóc nàng hỏi
_Bà ... Bà không thương cháu nữa hả bà ?? _ Nàng chu môi ra nhõng nhẽo hỏi
_Nói bậy , bà rất thương cháu ! Sao cháu hỏi như thế ? _ Giang hàn Vân ngạc nhiên
_Vậy sao bà lại có thể lập hôn ước chứ ? _ Hàn Băng nhíu nhíu mày lại
Giang Hàn Vân không biết nói gì nên đã im lặng . thấy vậy , Vũ Thiên Tuyết thấy Phong đang đi xuống , 2 tay thong thả đút trong túi quần thì lên tiếng gọi :
_Phong , con qua đây
Hắn đi tới ngồi xuống cái ghế cạnh cô , mọi người nhìn nhau rồi Giang Hàn Vân lên tiếng :
_Bọn ta lập hôn ước cho 2 con .....
_Cái này con đã biết , con muốn hỏi tại sao phải lập hôn ước kìa ?! _ Nàng có chút bực bội trong người
_Bởi vì ta và Vũ Thiên Tuyết và ông của con với ông của Nhật Phong là bạn bè thân của nhau . Vì Nhật Phong là cháu trai của Thiên Tuyết và con là cháu gái của bà nên bà mới lập hôn ước này ..... _ Giang hàn Vân nói chậm rãi từng lời
_Với lại , ta cũng muốn cháu làm người nhà với ta _ Vũ Thiên Tuyết nói
_Nhưng mà...con không muốn có hôn ước cùng với tên đó _ Nàng không vui , ngập ngừng đưa tay chỉ vào người ngồi cạnh bên nàng - là hắn
Hắn đẩy ngón tay của cô ra , môi nhếch lên 1 chút , hừ nhẹ 1 tiếng nhỏ :
_ Đừng có chỉ vào mặt tôi
Bỗng hắn nảy ra 1 ý định đen tối , lập tức thực hiện , thù trong lòng bây giờ có dịp trả :
Hừ , để tôi dạy dỗ cô
_A , thật tệ . Có vẻ cô ấy không muốn có hôn ước cùng con rồi _ Hắn thở dài nói
_Nhật Phong , con đồng ý hôn ước này không ? _ Vương Tuấn Tịnh hỏi
_Vâng , đương nhiên rồi _ Hắn nhỏe miệng cười 1 cái rồi làm khuôn mặt không vui
_Nhưng xem ra cô ấy không muốn rồi
_ A...Phong ...con bé nhất định sẽ đồng ý , chỉ là ngại ngùng thôi _ Giang Nguyệt Thi lấp liếm nói
_Là thật sao ? _Phong nhướng mày có chút không tin
_Con không tin cô sao ? _ Giang Nguyệt Thi có chút khó hiểu
_Làm sao có thể ?! Con đương nhiên tin cô !! _Phong cười cười , rồi lại hỏi :
_Khi nào chúng con được ở cùng nhau ??
Mi mắt nàng giật liên tục , cái chuyện quái quỷ đang xảy ra vậy hả ? Ở cùng nhau ? Tên chết tiệt này đích thị là đã điên lắm rồi . Hắn có phải là đầu đã bị hỏng không ? Hắn...chính là cố tình như vậy . Trên trán nàng hiện ra vài vệt đen ...trên đầu 1 đàn con quạ bay qua , mạnh mẽ kêu "Quạt Quạt"
Thở dài 1 cái , nàng đau khổ ngồi nghe mọi người nói chuyện , mắt không ngừng liếc tới cái tên BIẾN THÁI đó !
1 tiếng
2 tiếng
2 tiếng 30 phút
_Tạm biệt _ Nàng uễ ỏai vẫy vẫy tay
______________________________________________
_Hàn Băng , bà vào được không ? _ Giang Hàn Vân gõ cửa
_Vâng _Nàng ra mở cửa _ Có chuyện gì vậy bà ??
_À ...Cũng không có gì ...
_Bà không vui phải hay không ? Là vì cháu sao ? _Nàng buồn hiu hỏi
_Không phải ...Chỉ là .... có phải cháu không thích hôn ước đó ?!
_Vâng _Gương mặt nàng ủ rũ , mi mắt khẽ rũ xuống , im 1 lúc , nàng tiếp_ Bà , bà cũng biết cháu đã có người trong ..mộng mà ! Sao lại lập hôn ước chứ !?
_Ừ , bà xin lỗi .... Cháu cũng biết mà , ông còn đang ở bên Mĩ ... chữa bệnh ... _ bà thở dài
_Vâng !! Trong vòng 6 tháng , nếu hắn vẫn không yêu cháu , cháu....sẽ hủy hôn ước ! Có được hay không hả bà ? _ Nàng miễn cưỡng đồng ý hôn ước nhưng lại ra điều kiện
_Được !! Bà biết ..Phong và cháu không thương nhau ... _ Bà cười
_Đương nhiên rồi ạ !
_Thôi , đã trễ rồi , cháu ngủ đi , mai còn đi học _ Bà vuốt tóc Hàn Băng rồi đứng dậy đi
_Bà ngủ ngon !
___________________________________________
_Vương Hàn Băng , cậu sao vậy ? _ Thiệu Khanh cầm ly nước ngồi cạnh bên hỏi
_ Ưm...Thật buồn ngủ !!! _ Nàng vươn vai che miệng ngáp 1 cái
Nàng đứng lên , tay vớ lấy cái ba-lô xanh lam , nói :
_ Thiệu Khanh tiết sau tớ vắng
_Này , cậu đi đâu ? _ Thiệu khanh lo lắng
_Ngủ ! Hôm qua không ngủ được _Nàng nói nhanh rồi quay lưng bỏ đi
Thiệu Khanh ngồi thở dài , học đại học mà cứ như học tiểu học ấy . Muốn học thì học muốn nghỉ thì nghỉ . Đúng là người thông minh có khác . Chả bù cho mình ...hic hic . Khóc không ra nước mắt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.