"Ngạo, khi nào thìtrở về?"
"Bây giờ mình đang ởtrên xe, tầm khoảng. . . . . ." Người đàn ông bên kia điện thoại nhìn đồnghồ một chút."Mười phút sau sẽ đến."
"Ừ, đã trở lại thìđến chỗ mình một chuyến, chúng ta đã lâu không gặp mặt ."
"Đương nhiên."
Ân Dập Diễm để điện thoạixuống, chắp tay, lưng dựng ở bàn làm việc, nhìn nhân viên ở dưới tòa nhà Ânthị, đỉnh đầu đen nhánh của mọi người, trong văn phòng Tổng giám đốc cao tớivài chục tầng, nhìn xuống, giống như những đàn kiến.
Anh thích loại cảm giácnày, cảm giác đứng ở ngọn núi cao nhất. Giống như tất cả mọi người bị anh dẫmnát dưới lòng bàn chân, bên ngoài xã hội thường nói anh lãnh khốc, vô tình, tànbạo, âm tàn, cũng không phải là giả.
Tính mạng của mình, giốngnhư con kiến.
Mà phụ nữ, càng phải nhưvậy.
Từ khi nào thì, anh bắtđầu thay đổi cách nhìn về phụ nữ? A, chính anh cũng nhớ không rõ.
Là từ khi cô bé kia xuấthiện sao?
Đôi mắt đen lóe sáng.
Đúng lúc này, chuông điệnthoại di động kêu lên, đó nhạc chuông của riêng cô bé kia.
Ánh mắt của anh ônnhu."Oa Oa?"
"Diễm, em muốn đi rangoài một chút, sẽ ăn trưa trước không đi qua chỗ anh đó!"
"Được. Mang đủ tiềnchưa? Nếu như không đủ, anh đưa cho em thẻ vàng nhất định cần dùng tới, thíchgì thì mua, không cần quan tâm đến tiền." Anh như mẹ già dài dòng nói.
"Vậy làm sao có thể?!" Cô kinh hô, mặc dù biết anh có rất nhiều tiền nhưng không thể phung phínhư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/1877763/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.