Một lúc sau, anh mới chậmrãi đi về phía cô. Cẩn thận như sợ cô hoảng sợ, “Oa Oa, chúng ta về nhà rồi nóichuyện được không?”
Hừ một tiếng, đôi môi đỏmọng của cô cong lên, chống nạnh hai bên hông, trông như ấm trà: “Không có nóichuyện gì hết!”
"Đừng có khiêu khíchsự kiên nhẫn của anh.”
". . . . . ."Vẫn không để ý tới anh.
"Oa Oa." Anhcàng lúc càng gần cô, hơi thở gần gũi ấm áp phả lên cái cổ trắng như tuyết.
Cô thở gấp, kinh hô:"Lúc nào anh mới cách xa em đây! Tránh ra, lại gần em làm cái gì….”
Đôi mắt đen sa sầm, ánhmắt lạnh lẽo nhìn miệng cô, có trời mới biết anh đã phải chịu đựng như thế nàorồi!
"Anh không cho em đira ngoài làm việc, em sẽ không nghe lời của anh! Hừ, anh nghĩ anh là ai? Dựavào đâu mà em phải nghe lời anh?”
Trong đại sảnh đang rấtyên tĩnh, bỗng nhiên vang lên lời nói này.
Chuyện này…chuyện này, côgái này điên rồi! Sao lại dám nói với Tổng giám đốc như vậy, ai mà không biết,Tổng giám đốc ghét nhất là bị người khác khiêu khích? Lần trước Tổng giám đốcmang một cô gái vào công ty đã làm cho mọi người kinh ngạc lắm rồi, bây giờ lạiđể cho một cô gái khiêu khích mình, rất độc mồm độc miệng?!
Chẳng lẽ. . . . . . Tổnggiám đốc của họ đã thay đổi rồi?
Không để ý đến nhữngngười xung quanh, Ân Dập Diễm nhắc lại câu vừa nói: “Đừng có khiêu khích sựkiên nhẫn của anh.”
Nếu mà cứ tiếp tục nhưvậy, anh không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/1877757/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.