Thôi Nhã Lan nhìn Âu Lăng Hân ở đối diện, rất thông cảm vì bà đã từng gặp phảichuyện như vậy. "Cảm thấy bà cũng là người có số khổ, chồng của mình tựtử cùng người đàn bà khác, chuyện này, làm sao mà chịu nổi? Cũng làm cho người ta cảm thấy cảm động về một câu chuyện tình xưa.”
Tình yêu, dường như rất đơn giản mà lại rất phức tạp. Có người không quan tâm, có người lại cố chấp điên cuồng.
Âu Lăng Hân nghe Thôi Nhã Lan nói như vậy, trong lòng rất phức tạp, dángvẻ kiên định của của Thôi Nhã Lân, không giống nói dối. Nhưng đối với Lệ Mộ Phàm bà lại cảm thấy thằng bé rất giống cha, giống nhau ở sự cốchấp, cực đoan!
"Tôi nghĩ rằng đến đây sẽ nghe thấy cô nói một số từ tôi muốn nghe, ví dụ như, liệu tôi có thể chấp nhận cho cô yêuCollin...", Âu Lăng Hân nhìn cô, chậm rãi nói. Lời của bà, rõ ràng làmcho Thôi Nhã Lan kinh ngạc, bà cũng nhìn ra là Thôi Nhã Lan kinh ngạc,cười cười.
"Không ngờ, cô lại kiên quyết phủ nhận không yêu nó,trải qua thử nghiệm nho nhỏ này. Tôi cảm thấy tôi đau đớn hơn hai mươinăm, có một số việc cũng đã rõ, tôi lo lắng con trai tôi đi theo conđường của cha nó Lão Lộ, mới bỏ xuống tôn nghiêm nói với cô những điềunày, nhắc đến những đau đớn mà tôi cũng không muốn nghĩ đến này. Nhưng,cô thì sao?", từng câu từng chữ mà Âu Lăng Hân nói, cái gì mà môn đănghộ đối, cái gì mà ích lợi, có dù có nhiều hơn nữa, cũng không bằng mộtngười sống?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tre-con-cua-lang-thieu-ba-dao/1988932/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.