Chương trước
Chương sau
Cô nhìn rất rõ một bên gò má của anh, ánh lửa dần tối lại, trong buồng xe lại khôi phục màu đen, theo những lần rít thuốc của anh, trong bóng đêm những vòm khói thuốc hiện lên một cách rõ ràng, mùi thuốc lá sặc vào mũi làm cô ho khan vài tiếng, quay qua cửa kính xe, một cỗ gió lạnh thấu xương xông đến, làm người ta không khỏi giật thót mình, ý thức của Lăng Bắc Sam càng thêm tỉnh táo.

"Cậu có chuyện gì, nói đi!” Lăng Bắc Sam lạnh nhạt nói, tiếng gió bờ sông, tiếng nước gào thét. Khiến cho cô ngồi đây mà lòng cũng lật khuấy, giống như đã hiểu anh muốn nói gì, không cần phải hỏi.

Cố Diệc Thần vẫn im lặng không nói lời nói, lặng lẽ hút thuốc, khói thuốc nồng nặc khiến cho phổi nở to, đợi đến khi không nhịn nổi, mới thở ra. Lăng Bắc Sam thấy anh không nói lời nào, cô dựa vào tay lái phụ, không nhúc nhích, khóe mắt khẽ liếc nhìn bóng dáng anh.

Người đàn ông này là người đàn ông từng vâng lời cô, thế mà hôm nay anh lại không thèm quay sang nhìn cô dù chỉ một cái.

Rốt cuộc anh cũng hút xong một điều thuốc, dập tắt tàn thuốc, đưa tay mở công tắc đèn trên đầu lên. Chậm rãi quay đầu, nhìn người ngồi ở vị trí phụ lái. Áo khoác ngoài bằng da, trên người đeo tranh sức nhẹ nhàng, tóc được buộc cao lên.

Phát hiện anh cũng đang nhìn mình, Lăng Bắc Sam quay đầu, chống lại mặt của anh, nhìn đôi mắt và vẻ mặt lạnh lùng của anh mà trong lòng cô dâng lên một cỗ chua xót; ngay sau đó, xoay tầm mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Để mặc những cơn gió lạnh thấu xương ngược đãi gương mặt mình.

"Cậu muốn nói cái gì nói mau đi!” Không chịu nổi loại không khí này, cô lớn tiếng nói, trong giọng nói mang theo vẻ run rẩy.

Cố Diệc Thần ho nhẹ hai tiếng, "Mới như vậy đã không nhịn được rồi?” Rốt cuộc anh cũng mở miệng, hỏi một cách giễu cợt, giễu cợt này không phải dành cho cô mà dành cho chính anh. Anh luôn cho rằng anh có một vị trí tương đối quan trọng trong lòng cô nhưng cho đến giờ phút này anh biết đó chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Câu nói của anh làm tim cô nhíu thật chặt, vừa định mở miệng, anh lại lên tiếng, "Không biết em có nghe chuyện từ hôn chưa....” Cố Diệc Thần nhíu mày, hỏi.

"Tôi có nghe rồi! Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rối cậu nữa!” Cô rống lên, nhìn chằm chằm anh, lòng tràn đầy uất ức và ghen tuông, gào xong, cô mở cửa xe, nhảy xuống. Cũng biết anh tìm cô là muốn nói rõ ràng với cô, chính tai nghe anh nói câu nói đó, lòng cô như đao cắt vậy, vô cùng khó chịu.

Đã từng bị Lục Khải Chính lùi ngày cưới lại, khi đó, trong lòng cô chỉ có tia không cam lòng thôi.

Sau khi xuống xe, cô chạy như điên ra bờ sông, để mặt gió sông tát vào mặt mình, cõi lòng như bị ai đó kéo căng ra, đau nhói. Cô bị người đàn ông theo đuổi từ nhỏ đến lớn từ hôn. Cô bị Cố Diệc Thần từ hôn rồi, Cố Diệc Thần!

Sau khi Cố Diệc Thần xuống xe, chỉ thấy Lăng Bắc Sam đang chạy, càng không ngừng chạy, bóng dáng từ từ biến mất. Anh cau mày, đi đến, không hiểu tại sao cô lại kích động như thế.

Công chúa kiêu ngạo cũng có lúc nhếch nhác, giống như giờ phút này, cô lảo đảo một cái, té lăn ra đất.

Thấy bóng cô ngã xuống, trong lòng Cố Diệc Thần nhói đau, vội vàng chạy đến, vừa định bảo cô dừng lại thì anh chợt nhớ. Làm gì mà phải lo lắng cho cô? Chỉ là vấp ngã mà thôi. Người lớn như vậy....

Lăng Bắc Sam cố hết sức bò dậy, cảm giác có người giữ cánh tay cô lại, trong lòng cô đau xót, "Đừng đụng vào tôi! Cố Diệc Thần! Anh cút ngay! Không cần để ý đến tôi nữa? Làm gì mà coi thường tôi như vậy chứ?” Cô rống to, nói một cách không thèm suy nghĩ, trong lòng đau nhức .

Rất muốn hỏi anh, tại sao đã chịu đựng cô nhiều năm như thế mà hiện tại lại không thể chịu được nữa

Bởi vì cô không ngừng gào thét, anh dừng động tác lại, nhìn cô bò dậy, bởi vì đi giày cao gót nên đứng không vững, lại ngã trên mặt đất, anh đứng bên cạnh, trong đầu đều là những câu nói của cô.

"Lăng Bắc Sam, có người đáng để tôi bỏ ra sự tự tôn, có người không đáng giá. Cho nên, tôi sẽ không tiếp tục bỏ ra tự tôn của mình nữa. Chuyện hôn sự này hãy hủy bỏ đi. Cô là do tôi đưa đến đây, hiện tại tôi sẽ đưa cô về” Cố Diệc Thần nói một cách lạnh lùng, cô gái này không hề đáng giá để anh bỏ tâm nữa

Lời của anh, từng chữ từng câu gõ vào tim của cô, lạnh nhạt như vậy, cũng giống buổi tối kia phải không. Có lẽ anh đã hết yêu cô rồi nên mới nói được những câu tàn nhẫn như thế.

Thân thể cô bị anh ôm lấy, anh ôm cô ngang vai, đi về phía xe, Lăng Bắc Sam cảm nhận được anh ôm mình vào trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc của anh, trong đầu hiện lên hình ảnh anh từng ôm cô trước kia

"Cố Diệc Thần! Tớ mệt rồi...."

Cô làm nũng, nói một câu, anh vội vã chạy tới, cõng cô, hoặc là ôm lấy cô cũng giống như hiện tại.

Cô nhắm hai mắt, nước mắt chảy khắp khuôn mặt của cô, không nhịn được mà đưa tay ôm lấy cổ của anh, khuôn mặt dính vào ngực anh, Cố Diệc Thần hết sức kinh ngạc khi thấy cô hành động như thế, cõi lòng tưởng như đã chết lại rục rịt ngồi dậy

Trước kia những lúc anh ôm cô như thế là những lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Khi đó, anh đã lừa mình dối người khi cho rằng Lăng Bắc Sam là bạn gái của anh, cho dù trong lòng cô không cho là như vậy. Chỉ cần anh cho rằng đó là sự thật thì được rồi.

Mặc dù anh không phải là bạn trai của cô, nhưng những thứ anh làm được cho cô còn nhiều hơn cả bạn trai thật sự của cô. Chính là những gì anh bỏ ra không tiếc không hối hận, chỉ cần thấy cô vui vẻ, anh đã cảm thấy hạnh phúc. Anh cũng vẫn cho rằng, một ngày nào đó cô sẽ phát hiện anh rất tốt....

Chuyện cho tới bây giờ, anh mới ý thức được, cô chính là cô gái không biết đúng sai!

Không nói chuyện cũ, nói vấn đề chính: Tình yêu, không phải là cảm động và thương hại. Cô không thương anh, cho dù anh cố gắng nữa, thì đáp án vẫn là cô không thương anh

Anh - Cố Diệc Thần không phải là tên ăn mày, không hy vọng Lăng Bắc Sam bởi vì thương hại anh mà chấp nhận ở cùng một chỗ với anh.

"Cậu sẽ ở bên cạnh cái cô gái tên Ôn Uyển đó sao?” Cô bình tĩnh lại, nhỏ giọng hỏi, trên mặt còn là vương vài giọt nước mắt. Chưa từng nghĩ tới Cố Diệc Thần sẽ kết hôn với một ai khác.

"Phải.” Anh nhàn nhạt trả lời, không biết tại sao cô muốn hỏi vấn đề này, chẳng lẽ cô cũng bắt đầu quan tâm đến anh rồi sao?!

Câu trả lời của anh, làm lòng cô xin ra cảm giác mất mác. Cảm giác này cô chưa từng trải qua, dù là lúc mất đi Lục Chính Thần. Anh ở chung một chỗ với ai có liên quan gì đến cô đâu?

Cố Diệc Thần mở cửa xe, đặt cô ở trên ghế sau, "Cậu đưa tớ trở về nhà trọ là được rồi.” Cô lạnh nhạt nói, lòng bàn tay và đầu gối truyền đến một cỗ đau đớn và tê gại, chỉ thấy giày và chiếc quần đã rách.

Lòng bàn tay cũng là rách da, còn dính bụi bẩn, sao trước mặt anh lại chật vật hai lần như thế?

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, đường rất xa, Lăng Bắc Sam tựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại, qua một lúc lâu, điện thoại di động kêu lên, cô bắt máy, là Dink điện tới, "Chị Sam, chị đang ở đâu?" .

Lúc này cô mới nhớ đến chuyện cô gọi Dink đến Trung tâm thương mại quốc tế để đón mình.

"Dink, thật xin lỗi, tớ đã về đến nhà rồi.” Cô ngượng ngùng nói, nhìn ngoài cửa sổ, cũng không phải là con đường trở về nhà trọ của cô, không biết Cố Diệc Thần lại muốn làm gì. Chỉ là cô không sao, giờ phút này, cô lại muốn cứ ở trên xe như thế, bởi vì có anh bên cạnh.

Khi xe của Cố Diệc Thần dừng lại trước cổng bệnh viện, "Tới bệnh viện làm gì?” Cô buồn bực nói.

"Xuống xe!” Anh ra lệnh, cô chỉ có thể xuống xe, "Hí....” đầu gối rất đau, thiếu chút nữa cô quỳ xuống đất, nhưng được anh đỡ lại, Cố Diệc Thần lại ôm cô lên, chạy thẳng vào bệnh viện.

Mang cô đi chụp hình x ray, xác định xương không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, xử lý vết thương xong là có thể về. Lăng Bắc Sam vô tình phát hiện anh vẫn tỉ mỉ như vậy, vẫn lo lắng cho cô như thế, chỉ vấp ngã thì đã đưa cô đến bệnh viện rồi.

Không khỏi nhớ lại thời gian còn đi học, cái lần trường học mở đại hội thể thao, cô cũng vấp ngã, cũng bị anh ‘túm’ vào bệnh viện, kiểm tra xong, xác định xương không bị gãy, anh mới an tâm.

Lăng Bắc Sam theo anh đi ra ngoài cổng bệnh viện, đầu gối đã được băng bó cẩn thận, cô cố gắng để cho mình đi lại một cách tự nhiên. Cố Diệc Thần đi ở đằng trước, cũng không xen vào nữa, chỉ là bị thương ngoài da, đi có hơi đau nhưng không chết được!

Anh lái xe đưa cô trở về nhà trọ, xe dừng lại thật lâu, không có nghe cô lên tiếng nói gì cả, Cố Diệc Thần quay đầu, chỉ thấy cô ngồi ở ghế sau thế nhưng đã khóc....

Không có khóc thành tiếng, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt, thoạt nhìn như có điều uất ức, "Cô khóc cái gì?” Cố Diệc Thần tức giận hỏi.

Lăng Bắc Sam hoàn hồn, hoảng sợ quay đầu đi, thấy đã đến cửa chung cư nhà mình, vội vàng mở cửa, nhảy xuống xe, đầu gối mềm nhũn, cả người lại nhếch nhác quỳ xuống. Cố Diệc Thần vội vàng đi tới bên người cô, nhìn Lăng Bắc Sam ngồi dưới đất, trong lòng là cảm xúc vô cùng phức tạp.

"Tớ không cần cậu quan tâm!” Anh vừa muốn ngồi xổm người xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh, rống to, giùng giằng đứng dậy, lảo đảo chạy đi, Cố Diệc Thần đuổi theo, lúc cô lại sắp ngã thì đỡ cô dậy

"Đừng đụng tôi! Tránh ra! Cố Diệc Thần! Cậu không phải là đàn ông!” Cô sợ anh ở lại thêm một lúc nữa, cô sẽ không khống chế được kích động trong lòng mà giữ lấy anh, cầu xin anh không vứt bỏ cô. Nhưng cô không cần làm như vậy, cô là Lăng Bắc Sam! Việc cô sẽ không bao giờ là cúi đầu trước mặt Cố Diệc Thần.

Cố Diệc Thần nghe lời của cô..., trong lòng đau nhói, "Cô cho rằng tôi quản cô? Lăng Bắc Sam, tôi cảm thấy mình không đáng để cô ghét như thế!” Anh nhìn cô chằm chằm, chịu đựng chua xót trong lòng, lạnh lùng nói, nói xong, tuyệt tình mà xoay người lại.

Nhìn anh sắp lên xe, trong lòng Lăng Bắc Sam không ngừng đau nhói, khống chế không được mà rời đi, xông lên trước, ôm chầm lấy anh từ phía sau, "Đến cậu cũng chán ghét tớ....” cô khàn khàn mở miệng, nói một cách khổ sở, nước mắt rơi, lòng như đao cắt.

Sau khi thất bại trong chuyện tình cảm với Lục Khải Chính, cô đã từng đến trước mặt Cố Diệc Thần, hỏi anh ta, cô để cho người ta chán ghét đến thế sao?

Cố Diệc Thần nói, coi như người của toàn thế giới đều ghét cô, anh cũng không bao giờ ghét bỏ cô.

Hôm nay, anh rốt cuộc cũng chán ghét cô. Lăng Bắc Sam có một cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có, không có anh khẳng định cô giống như mất hết tất cả rồi.

Lục Khải Chính không thích cô, có thể cô vẫn rất tự tin theo đuổi anh, chưa từng có cảm giác mình không bằng cô gái nào khác, bởi vì, Cố Diệc Thần thường nói với cô, cô là cô gái hoàn mỹ.

Thì ra phần tự tin trong con người cô quá lớn, tất cả chỉ bởi vì Cố Diệc Thần ca ngợi và cưng chiều cô mà thôi.

Cố Diệc Thần nghe câu nói của cô..., giọng nói thống khổ và uất ức này để cho anh có chút đau lòng, nhưng anh đã bỏ qua nó một cách nhanh chóng.

"Mỗi người đều có một ranh giới cuối cùng! Thế nào, không phải ít đi cái đuôi của tôi, trong lòng cậu sẽ thoải mái hơn sao?” Anh xoay người, nhìn cô gái luôn luôn kiêu ngạo, giễu cợt hỏi. Anh đem hành động hiện tại của cô lý giải là vì cô cảm thấy mất mác và không cam lòng.

Cô sớm đã quen với việc được anh bao dung, dung túng, thói quen có anh bên cạnh, hiện tại, anh muốn phủi sạch quan hệ với cô, nhất định trong lòng cô sẽ có cảm giác mất mác và không cam lòng.

Nhìn dáng vẻ khinh thường của anh, cô lui về phía sau, nhìn Cố Diệc Thần như người xa lạ, cô hoảng hốt lại chua xót.

"Không phải! Cố Diệc Thần! Cậu không có tư cách để chế giễu tớ!” Cô gào xong, chạy đi, lần này, không bao giờ quay đầu lại nữa, không cần đối mặt vẻ sự hờ hững của anh, nếu không, cô sẽ nhếch nhác hơn hiện tại nữa. Canh chừng bóng dáng cô biến mất, khóe miệng anh nở ra nụ cười cứng ngắc, xoay người, nặng nề mở cửa xe ra, lên xe.

"Ô....” mới vừa đóng cửa phòng lại, cô dựa lưng vào cánh cửa, vì đau lòng mà khóc lớn thành tiếng, khổ sở rên rỉ một mình, cô mở miệng thật to, trên mặt hiện đầy nước mắt, thân thể chậm rãi chảy xuống, cô cứ khóc rống lên như một đứa bé.

Nhìn chỗ bị quấn băng nơi đầu gối, băng gạc trên tay, cô khóc đến càng thêm khổ sở.

Cố Diệc Thần nói ghét cô, Cố Diệc Thần đã ghét cô....

Thì ra là cô quan tâm anh như vậy, anh chỉ nói một câu như vậy, đủ để cho cô hỏng mất rồi.

Giờ phút này, trong đầu của cô hiện lên một bức tranh....

Cô đang đứng trên một võ đài, xinh đẹp và vẻ vang, rồi đột nhiên ánh đèn trên đỉnh đầu bị ai đó tắt đi, trở mình một cái, cô đã không còn gì nữa, nhếch nhác ngã xuống mặt đất, ảm đạm như bầu trời đang rơi xuống....

Không có đèn sáng, cô không còn cái gì cả.

Không có Cố Diệc Thần, cô mới phát hiện, cái gì cũng không có.

Cố Diệc Thần lái xe trở về Nhất Trung, dừng xe lại tại căn nhà cũ kỹ ở vùng lân cận, "Là Tiểu Thần sao?” Giọng của một cụ bà truyền đến, Cố Diệc Thần dừng xe lại.

"A, dì Hoàng, là con!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, chỉ thấy cụ bà đang vội vàng khoác thêm chiếc áo đi ra ngoài .

"Tiểu Cố à, lâu rồi mới thấy con đến đây, tưởng con đã quên mọi người ở đây rồi chứ, qua mười sáu tháng này toàn bộ nơi đây đã bị phá vỡ, mọi người phải dời đi nơi khác rồi!” Bà cụ trầm giọng nói.

Nơi khác?

Cố Diệc Thần thở ra một cái "Thật sao, phá vỡ rồi dời đi nơi khác, vậy công việc mọi người được đảm bảo chứ? Dì à, mọi người có khi dễ dì không?” Cố Diệc Thần khôi phục bình thường, hỏi thăm bà cụ.

"Đảm bảo, đảm bảo! Bọn họ không dám khi dễ bộ xương gìa này đâu! Hôm nào con đến đây thăm mọi người một lần đi, khó được gặp con nữa, như vậy đi.... dì cũng phải đi ngủ đây...."

"Được ạ!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, thấy bà cụ đã vào nhà, anh liền đi lên phòng.

Phòng không ở nên rất nhiều bụi, đẩy cửa ra thì một cỗ bụi chạy ra, anh nhìn căn phòng vẫn giống như lúc đầu, khóe miệng co giật, liếc nhìn ghế sa lon, giống như cô vẫn còn nằm trên đó. Thôi, lắc lắc đầu, tất cả đều đã qua.

Đến căn phòng này cũng phá bỏ rồi phải không?

Đây là căn phòng bọn họ thuê năm cấp ba, sau khi anh vào quân đội, cô không có tới nữa, thế nhưng anh vẫn không thể nào thoát được. Đã từng cảm giác, nơi này chính là nhà của bọn họ....

Anh cười cười cho cái suy nghĩ đơn giản và ngây thơ này!

Không có thường dọn dẹp, bên trong cũng chẳng có vật dụng quý giá gì cần mang đi, ngồi trong phòng một lúc, hít một điếu thuốc rồi anh cũng rời đi

Mặc dù không có công khai từ hôn, nhưng người lớn hai nhà đều đã biết, làm cho ai nấy đều kinh ngạc, lần này lại là Cố Diệc Thần nói lên từ hôn, có lẽ tất cả mọi người cho rằng Cố Diệc Thần yêu Lăng Bắc Sam như vậy, nhất định sẽ mượn cơ hội này lấy cô về nhà, không thể nào từ hôn.

Nhưng sự thật như thế.

Lăng Bắc Sam lần nữa đi vào căn phòng cũ kỹ ở vùng lân cận Nhất Trung thì phát hiện nơi này đã thành một vùng đất bỏ hoang....

Tại sao không có? Mấy lần trước đi ngang nơi này, không phải vẫn còn rất nhiều phòng ốc sao?

"Ơ, đây là Sam Sam sao?” Giọng nói của một bà cụ truyền đến, Lăng Bắc Sam quay đầu lại, rốt cuộc trên mặt cũng nở ra một nụ cười mất mát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.