Nhìn Tiểu Thiên Thiên được một người đàn ông đeo kính đen ôm vào trong ngực, không té xuống cầu thang như trong tưởng tượng của cô, trái tim căng thẳng của Lục Khải Lâm cuối cùng cũng ổn định lại, ôm Đóa Đóa khóc lớn, đi nhanh tới cửa thang máy cuốn.
"Thiên Thiên.” Đặt Đóa Đóa xuống, vội vàng đưa tay muốn ôm lại Thiên Thiên từ trong ngực người đàn ông, lúc này cô còn chưa ý thức được, người đàn ông kia chính là A Tổ.
Cô muốn cướp Thiên Thiên, lại bị anh ta né tránh, lúc này Lục Khải Lâm mới liếc nhìn người đàn ông ở trước mắt, trong lòng cả kinh, hình dáng cái cằm lộ ra ngoài của người đàn ông làm tim cô đập nhanh.
A Diệp....
"Không thể mang theo con nhỏ thì đừng mang!" Âm thanh thô kệch của người đàn ông làm cô hồi hồn, trở về hiện thực, âm thanh này đâu phải là âm thanh của Lăng Bắc Diệp. Chỉ là lời chỉ trích của người đàn ông làm cô nhíu chặt lông mày.
"Vừa rồi cám ơn anh!" Vẫn dịu giọng nói cám ơn anh ta, đưa tay muốn ôm Thiên Thiên từ trong ngực anh ta, nhưng làm cô ngạc nhiên chính là Tiểu Thiên Thiên lại không sợ anh ta, còn ngước đầu nhìn anh ta. Lục Khải Lâm cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy Thiên Thiên.
Lần này người đàn ông không ngăn cản nữa, tùy cô ôm Thiên Thiên vào trong ngực “Thiên Thiên không sợ, ngoan…" Ôm con trai cô dịu dàng an ủi, xoay người kéo tay Tiểu Đóa Đóa, khom người một tay cố hết sức ôm Đóa Đóa vào trong ngực.
Người đàn ông đứng ở cửa thang máy, kinh ngạc nhìn người phụ nữ thân hình thon gầy mà một tay ôm được đứa bé, lúc Lục Khải Lâm quay đầu thấy người đàn ông cũng nhìn mình trái tim không khỏi rung động, thân hình kia, hình dáng cái cằm kia giống anh như thế....
Nhưng âm thanh không giống chút nào.
Ngực đau đớn, chỉ thấy người đàn ông kia hết sức tiêu sái xuống thang cuốn tự động, cô cũng xoay người cố hết sức ôm hai đứa bé, rời đi....
"Không thể mang theo con nhỏ thì đừng mang!" Lời chỉ trích của người đàn ông kia không ngừng hiện lên trong đầu cô, mỗi một chữ cũng như đâm vào trái tim của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức.
"Thiên Thiên, về sau không thể chạy lung tung một mình có biết không?" Về đến nhà, cô dạy bảo con trai, Thiên Thiên nhìn cô nghiêm túc gật đầu một cái.
"Vậy Thiên Thiên đã đồng ý với ma ma thì phải làm được, về sau còn chạy lung tung nữa, Thiên Thiên chính là con chó nhỏ!" Cô nói với con trai, đưa ngón út ra móc ngoéo với cậu bé.
***
Trong phòng tắm bốc hơi như sương mù, trong gương phản chiếu thân hình rắn rỏi gợi cảm của người đàn ông. Bắp thịt rắn chắc, eo cường tráng mông hẹp gợi cảm, vóc người tam giác hoàn mỹ lộ rõ ra cơ thể cường tráng của người đàn ông....
Giội bọt trên người, người đàn ông quấn một cái khăn lông quanh hông, đi tới bên gương, đưa tay lau lớp sương mù trên gương đi.
Đường nét ngũ quan cương nghị, con mắt thâm thúy mũi thẳng tắp, môi mỏng gợi cảm, mà bên nửa má trái có một vết sẹo dữ tợn vạch từ khóe mắt xuống, giống như cố ý phá hư gương mặt tuấn tú mà đấng tạo hóa đã dày công chạm trổ.
Con ngươi thâm thúy khóa chặt người đàn ông trong gương, một tay nhẹ nhàng xoa vết sẹo nhô ra. Sững sờ ở đó hồi lâu mới hồi hồn đi ra khỏi phòng tắm đầy sương mù. Trên bàn điện thoại di động đang vang lên, anh ta tiến lên bắt máy “Lập tức đến!" Trầm giọng nói xong, cúp điện thoại nhanh chóng đi tới tủ treo quần áo.
Nhanh chóng mặc quần áo, ủng da ngắn, mặc một chiếc áo khoác cổ áo khoác dựng thẳng che mất cằm của anh ta. Lấy ra khẩu súng kim loại Desert Eagle màu bạc đặc biệt tốt, cài vào sau lưng, đeo kính lên và ra khỏi phòng.
Một trận xã hội đen ác chiến bằng hỏa lực đang diễn ra kịch liệt ở một bãi đỗ xe ngầm nào đó, trước khi cảnh sát đến kẻ chết người bị thương đã nằm ngổn ngang la liệt “Rút lui!" Người đàn ông nghe được tiếng còi cảnh sát, nhỏ giọng nói xong lên xe! Chỉ chốc lát sau những người khác cũng đi lên xe theo.
Khi Lục Khải Chính dẫn người chạy đến, tất cả thủ hạ của Đỉnh Gia đã rút lui hết, cho người mang những thành viên bị thương của tổ chức xã hội đen đi, anh đi lòng vòng ở bãi đậu xe ngầm, chỉ chốc lát sau vết máu lưu lại trên cây cột làm anh cau mày, tiến lên. Nhìn ký hiệu đặc thù kia làm khóe miệng anh nhếch lên.
***
Lục Khải Lâm ghét tiệc xã giao linh đình cái mà giới thượng lưu gọi là việc xã giao, Chu Tú Lan khăng khăng nhất định mang cô tới tham gia, dụng ý của bà cô đương nhiên hiểu rõ. Cũng không cách nào cự tuyệt, miễn cưỡng theo tới. Cô cố ý chọn dạ phục màu đen khiêm tốn, thiết kế bảo thủ, nhưng trang phục bó sát người căn bản không thể che giấu được vóc dáng thướt tha khí chất thanh nhã thoát tục của cô, vẫn rất dễ dàng để cho cô trở thành tiêu điểm chú ý của đám đàn ông ở đây.
Chu Tú Lan dẫn cô đi gặp ít người của mấy tập đoàn nổi tiếng ở Thủ Đô, cô lễ phép cười gật đầu, trong lòng không có cảm giác gì.
"Con chuyên tâm chút cho mẹ!" Ở trong góc, mặc dù Chu Tú làm ra vẻ mặt hiền lành nhưng lại đang nhỏ giọng trách cứ Lục Khải Lâm.
"Mẹ! Mẹ như vậy để người nhà họ Lăng nghĩ như thế nào?!Hả?!”
"Cái gì mà nghĩ như thế nào, chẳng lẽ con cứ lãng phí cả đời như vậy? Mẹ là vì tốt cho con!"
"Vì tốt cho con? Ngày nào đó anh A Diệp trở lại, con xem mẹ…"Lục Khải Lâm lạnh lùng nói, nói được một nửa thì ngừng lại, cảm thấy mình thật đúng là lừa mình dối người. Nghĩ đến Lăng Bắc Diệp đã mất tích mấy tháng, trong lòng đau nhói, hơi ngửa đầu uống toàn bộ rượu trong ly.
Ít nhất rượu có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô “Chính con cũng rõ, nó… Khải Lâm, làm người thì phải thực tế một chút!" Chu Tú Lan nói nhỏ, nói xong khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng rời đi. Lục Khải Lâm mệt mỏi ngồi xuống góc tối, một mình buồn bực uống rượu.
Chỉ chốc lát sau tiếng nhạc trong phòng tiệc vang lên, nam nữ trượt vào sàn nhảy.
Cô không biết mình tại sao mình lại đồng ý lời mời của một người đàn ông, bị người đàn ông kéo vào sàn nhảy, hoa mắt chóng mặt, bước chân lâng lâng “Nhất định là Lục tiểu thư uống quá nhiều, không bằng tôi đưa cô lên phòng nghỉ trên lầu nghỉ ngơi nha?" Âm thanh phiền phức của hắn ta vang lên, cô lắc đầu”Tôi muốn về nhà." Tia lý trí còn sót lại làm cô phản bác, người đàn ông bụng bia gần như là ôm cô rời khỏi sàn nhảy, trong u tối có rất ít người phát hiện ra một màn này.
Men say mông lung nên thân thể Lục Khải Lâm dựa vào người đàn ông, vào thang máy đi thẳng đến khu nghỉ ngơi của khách sạn.
Bàn tay của người đàn ông không ngừng dao động trên người cô, không quên chấm mút, mắt thấy sắp vào phòng trong lòng hắn ta vui vẻ, không thể chờ đợi muốn đè dưới thân nhìn người đẹp có chút lạnh lùng này.
"Không....Tôi....Tôi muốn về nhà...." Người đàn ông chuyển động tay nắm cửa, đẩy cô vào trong phòng, cô lầu bầu nói.
"Bảo bối, đừng nóng vội sắp đến nhà, hắc hắc...." Người đàn ông cười tà ác, nói xong lại đẩy Lục Khải Lâm vào, khi hắn ta đang muốn vào thì bị người phía sau kéo lại, sau đó là tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết
Người đàn ông mập bị một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đánh ngất, kéo vào phòng chứa đồ ở khúc cua của hành lang, cửa bị người đàn ông nặng nề đóng lại. Ngay sau đó người đàn ông áo đen mới vào căn phòng vừa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]