Chương trước
Chương sau
Tại sao cô lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Tại sao lại phải bị người ta uy hiếp như vậy? Tại sao lại liên lụy đến người nhà cô? Đối với Nhan Tịch mà nói, người nhà chính là giới hạn cuối cùng của cô, bất luận người nào cũng không quan trọng bằng người nhà của cô, bao gồm cả Lục Khải Chính!

Lục Khải Chính cũng bị thái độ tức giận của cô làm khó hiểu, không phải cô không để ý sao? Tại sao lại kích động như thế? ! Hay là, cô và tên Kha Thần kia đã thật sự xác định quan hệ cho nên nóng lòng đuổi anh đi như vậy?

“Nhan Tịch! Rốt cuộc em muốn như thế nào? Để anh móc tim móc phổi ra cho em xem sao? Anh con mẹ nó mặt dày mày dạn đuổi theo em như vậy, em cho là da mặt anh thật cứ dày mãi như vậy sao?” Lục Khải Chính trừng mắt nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt bi thương rống lên, trái tim chua xót đau đớn vô cùng!

“Tôi không cần! Tôi chỉ muốn anh cút đi! Anh không đi đúng không? Tôi đi! Lục Khải Chính, anh cách tôi xa một chút, càng xa càng tốt! Anh chính là tai họa của tôi!” Nhan Tịch rống lớn, khi dễ cô thì thôi đi, sao còn tìm đến người nhà cô! Nhan Tịch nghĩ tới giờ phút này mẹ đang lo lắng cho mình, trong lòng khó chịu vô cùng! Rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì cơ chứ?

Anh chính là tai họa của tôi!

Những lời này khiến trái tim Lục Khải Chính như bị dao cắt, thấy cô chạy đi, anh sải bước vội vàng đuổi theo, thân hình cao lớn cường thế kéo cô vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, “Người phụ nữ không tim không phổi này! Nhan Tịch, trái tim Lục Khải Chính anh không phải làm bằng sắt, không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn như thế này của em đâu! Em nói em không có cách nào tiếp nhận anh, vậy em có thể tiếp nhận được người đàn ông khác sao?” Lục Khải Chính ôm cô từ phía sau, ôm chặt thân thể mảnh khảnh của cô vào trong ngực, không để ý tới sự giãy giụa của cô, rống lớn.

“Đúng! Trừ anh ra, ai tôi cũng có thể tiếp nhận!” Nhan Tịch quát lên, trái tim vừa hận vừa đau! Cô sắp bị ép đến điên rồi! Giùng giằng xoay người, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn anh, “Anh buông tôi ra! Buông ra!” Cô chân đá tay đấm, oán hận gào thét, khàn khàn mở miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Lục Khải Chính, tại sao tôi phải chịu đựng những chuyện này… Anh trêu chọc tôi làm gì? Hu hu.....” Cô vừa khóc, vừa gào thét, khổ sở nức nở nghẹn ngào, sợi tóc ngắn xõa xuống tán loạn che hai má, nước mắt không ngừng chảy xuống, cái miệng nhỏ nhắn khổ sở mở ra, không đánh anh nữa mà khổ sở nhìn anh, càng không ngừng nức nở.

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, tức giận trong lòng Lục Khải Chính hóa thành đau lòng, “Thật sự không muốn ở bên anh sao? Nhan Tịch, anh tìm được đường sống trong chỗ chết, từ quỷ môn quan trở lại là vì cái gì? Chính là muốn bù đắp cho em, em có hiểu không?” Lục Khải Chính cố gắng để cho mình tỉnh táo, cố gắng để không chọc tức cô, đôi tay ôm lấy bả vai của cô, nhìn cô, khàn giọng gầm nhẹ.

Nhan Tịch lần nữa bị lời nói của anh làm cảm động, lại nghĩ tới sự uy hiếp của người nọ, mẹ, em trai, anh.... Ánh mắt lóe lên những giọt nước mắt lóng lánh, cả trái tim lạnh xuống, “Ở bên anh, vừa đau vừa mệt, Lục Khải Chính, tôi không muốn sai lầm lần thứ hai nữa!” Nhan Tịch chịu đựng sự không đành lòng trong lòng, lại gầm nhẹ nói, giọng khàn khàn khác thường.

Lòng của Lục Khải Chính, bởi vì lời cô nói mà trở nên lạnh lẽo, nhưng lại không cam lòng, “Nhan Tịch! Đừng nói những lời này với anh! Lục Khải Chính anh không phải một người dễ dàng bỏ cuộc! Em đi đến đâu, anh sẽ theo đến đó! Anh sẽ luôn đi theo em!” Lục Khải Chính bá đạo nói, cảm giác mình ở trước mặt cô đã mất hết tự trọng rồi!

“Đây chính là tình yêu của anh sao? Yêu tôi, nhưng vẫn muốn làm liên lụy tới tôi? Lục Khải Chính, đừng làm liên lụy tới tôi nữa, đám người quyền quý các anh tôi trêu chọc không nổi đâu. Cảnh cáo trước, ai dám động đến người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ liều mạng với kẻ đó!” Nhan Tịch cứng rắn nói, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, vô cùng kiên định, gần như là cắn răng nghiến lợi nói. Nói xong, cô đẩy anh ra, không nhanh không chậm đi về phòng mình.

Lục Khải Chính nghe thấy câu nói sau cùng của Nhan Tịch mà sửng sốt, cảm giác như Nhan Tịch đang tiết lộ cho anh điều gì đó, anh hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại....

Nhan Tịch trở lại phòng ngủ, vội vàng gọi điện thoại cho em trai, lúc nghe được giọng nói ngái ngủ lười biếng của Nhan Húc Dương thì cuối cùng Nhan Tịch cũng thở phào một hơi, “Húc Dương, ngày mai trở về Tô Thành được không?” Không yên lòng về cậu, Nhan Tịch chỉ muốn giữ cậu bên cạnh, như vậy, cô sẽ yên tâm hơn rất nhiều, nói không chừng, cô sẽ đưa cậu về quên sống.

Lục Khải Chính gọi người báo cáo hành tung hai ngày nay của mẹ anh, không phát hiện có điều gì khả nghi, nhưng cho dù không có gì khả nghi, dựa theo những gì Nhan Tịch ám chỉ, khẳng định là mẹ anh lại uy hiếp cô cái gì đó. Cũng không nhất định là mẹ anh làm, thế lực ảnh hưởng của nhà họ Lục không chỉ là mấy người như vậy.... Nghĩ như vậy, sự tức giận của anh đối với cô nhất thời tản đi. Cũng cảm thấy mình thật bi ai, nhiều người mơ ước danh hiệu bà xã của anh như vậy....

Ra khỏi phòng, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh an tâm đi vào phòng bếp, sắc thuốc cho cô. Lúc Nhan Tịch đi ra đã thấy Lục Khải Chính đang sắc thuốc, lúc này cô cũng mới phát hiện ra trên bàn ăn vẫn còn bày rượu vang cùng một bó hoa hồng đỏ....

Cười chua xót trong lòng, tim Nhan Tịch như đao cắt.

Lục Khải Chính đến gần cô, bá đạo đoạt lấy khăn lông trong tay cô, lau chùi mái tóc còn ướt thay cô, “Hôm nay còn chưa uống thuốc.” Anh tự nhiên nói, Nhan Tịch không phản kháng, mặt lạnh bưng chén nước thuốc kia lên, chân mày không nhíu một cái uống hết.

Anh hẳn là hiểu được câu nói cuối cùng cô nói với anh hôm qua là ám chỉ chuyện gì....

“Không ai có thể uy hiếp được anh, cũng không có người nào có thể động tới em được. Nhan Tịch, em nhất định phải tin tưởng anh!” Lục Khải Chính chậm rãi mở miệng, nói, anh không tin ngay cả người phụ nữ của mình anh cũng không bảo vệ được!

Nhan Tịch ngước mắt lên kinh ngạc nhìn anh, “Lục Khải Chính, trong lòng tôi, anh vĩnh viễn không bao giờ quan trọng bằng người nhà của tôi, đây là lời nói thật, là lời xuất phát từ đáy lòng của tôi! Không có anh, tôi vẫn có thể sống thật tốt, nhưng nếu như người nhà tôi có xảy ra bất cứ tổn thương nào, tôi nhất định sẽ liều mạng. Anh hãy cách xa tôi một chút đi, cho dù bọn họ không có uy hiếp của bọn họ, tôi với anh cũng rất khó đến với nhau được.....” Nhan Tịch lạnh lùng nói.

Đến bây giờ, Nhan Tịch mới hoàn toàn nhận rõ khoảng cách giữa cô và Lục Khải Chính, cha của anh hình như là quan lớn nào đó trong chính quyền trung ương, bây giờ anh cũng được thăng chức lên thành phó cục trưởng cục công an rồi, trong tiểu thuyết ngôn tình không thể không nhận thấy, nhà họ Lục chính là một gia đình quyền thế, hôn nhân trong gia đình quyền thế đâu có quyền tự chủ?

Trở ngại của bọn họ đâu chỉ là một mình mẹ anh.

Nhan Tịch ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh, hít sâu một hơi, nuốt xuống vị đắng chát của nước thuốc trong miệng, nhìn anh, cười cười, “Thật ra thì chúng ta không gặp nhau nữa thật tốt.”

“Không được!” Lục Khải Chính trầm giọng cắt ngang, “Nhan Tịch! Người nhà của em và em nhất định sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Lục Khải Chính anh bảo đảm với em!” Lục Khải Chính trầm giọng nói, khom lưng, ôm cô lên, đi vào phòng ngủ của cô, ôm cô ngồi ở trên giường, vươn tay cầm điện thoại di động của cô lên.

“Anh đừng xem! Anh không sợ bọn họ, nhưng tôi sợ!” Nhan Tịch sợ anh gọi điện về, ép đối phương nóng nảy, thật sự làm cái gì với người nhà cô. Những người có quyền thế kia vốn coi sinh mạng dân chúng chỉ là chuyện vặt, muốn một mạng người giống như nhẫm chết một con kiến mà thôi.

Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn

“Cô gái ngốc! Em càng sợ, bọn họ càng đắc ý!” Lục Khải Chính cười nói, bấm nút gọi.

“Anh!” Nhìn anh cầm điện thoại di động, gọi đi, Nhan Tịch muốn ngăn cản, vội vàng hô lên. Lục Khải Chính không để ý đến cô, cánh tay vòng qua thân thể cô, ôm thật chặt.

Điện thoại vừa được kết nối, đối phương đã liền phách lối nói một câu: “A lô!”

“Tiểu Bát?” Lục Khải Chính bình tĩnh lên tiếng đáp, Nhan Tịch trong ngực anh thì trái tim đã thắt lại, chỉ sợ anh đắc tội với người ta!

“Cậu… Cậu chủ Lục!” Đối phương nghe thấy giọng nói của Lục Khải Chính, vội vàng run giọng trả lời, giọng nói run run rẩy rẩy.

“Mẹ kiếp! Ai cho cậu lá gan dám uy hiếp người phụ nữ của tôi?” Lục Khải Chính hung dữ mở miệng, giọng điệu kia không khác gì là của một lão đại xã hội đen, Nhan Tịch nghe thấy giương mắt mà nhìn, một lòng bất ổn, tình huống này là sao?

“Cậu chủ Lục hiểu lầm rồi…”

“Đừng nói nhảm nữa! Không muốn vào nhà giam thì mau khai ra cho tôi!” Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch, lại nói vào trong điện thoại, Nhan Tịch thậm chí có thể nghe được giọng nói cung kính như cháu trai của người bên kia điện thoại.

“Cậu chủ Lục, đừng làm vậy! Là… Là nhà họ Triệu ở Thủ Đô...” Đối phương run rẩy nói ra, Lục Khải Chính cau mày, quả như anh suy đoán. Nhà họ Triệu ở Thủ Đô? Chỉ vì muốn kết thân với nhà họ Lục anh mà làm ra những chuyện vô sỉ thế này sao? Lục Khải Chính trong lòng thầm mắng!

“Tám giờ sáng ngày mai, tự mình đến đồn công an Đông Thành báo cáo đi!” Lục Khải Chính hừ lạnh một tiếng, nói xong, liền cúp điện thoại. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé

Cúi đầu, nhìn Nhan Tịch mặc đồ ngủ trong ngực, vẻ mặt mờ mịt, anh nhẹ mỉm cười, “Lần sau người nào gọi điện thoại tới uy hiếp em, lập tức nói cho anh biết!” Ngón tay dài nâng cằm cô lên, anh nói.

“Là… Là ai?” Nhan Tịch kinh hoảng hỏi, tại sao anh lại không có một chút sợ hãi nào như vậy.

“Một người muốn gả cho anh. Bây giờ anh là người đàn ông độc thân vô cùng đáng giá, khả năng tiềm tàng, không quan tâm đến anh, là tổn thất của em đó.” Lục Khải Chính ngắt nhẹ mũi của cô, đắc ý nói.

Tên khốn này, lại khôi phục bản tính rồi ! Nhan Tịch hất tay của anh ra, thoát khỏi ngực anh, mặt lạnh, đoạt lấy điện thoại trong tay anh, gọi điện thoại cho mẹ mình ngay trước mặt Lục Khải Chính.

“Mẹ! Lúc nãy con quên không nói, người gọi điện thoại cho mẹ có thể là đồng nghiệp ngày trước gây gổ với con lúc con còn làm ở Thủ Đô thôi.” Nhan Tịch nói láo, cô không muốn mẹ biết những chuyện đã xảy ra với cô lúc ở Thủ Đô, dù chỉ là một chút!

Lục Khải Chính nghe lời của cô nói trong lòng càng thêm áy náy, ngay cả mẹ cô cũng bị uy hiếp! Trong lòng tức giận, vội lao ra khỏi phòng ngủ của cô, gọi liền mấy cuộc điện thoại!

“Vâng, tháng mười hai con về, tùy ý mẹ sắp xếp, hi vọng có thể tìm được một nơi nương tựa tốt.” Nhan Tịch hờ hững nói, đúng lúc Lục Khải Chính đi vào, nghe được câu này, trong lòng co rút, cô lại muốn về nhà xem mắt sao? Tính khí gia trưởng lại bị kích thích.

Sau khi Nhan Tịch cúp điện thoại, nhìn thấy Lục Khải Chính đi vào, cô lạnh nhạt liếc nhìn anh, “Tôi muốn ngủ.”

“Em vẫn muốn đi xem mắt sao? Kha Thần đó… Quan hệ của hai người là gì?” Lục Khải Chính tiến lên, ôm cô lại ngồi xuống mép giường, hỏi. Gã Kha Thần đó và cô hẳn không phải là quan hệ nam nữ rồi, nếu không tại sao cô vẫn muốn đi xem mắt?

“Không liên quan tới anh, Lục Khải Chính, đừng ép tôi, lần này tôi bị uy hiếp, anh có thể đối phó, vậy còn lần sau? Lần sau nữa?” Nhan Tịch mệt mỏi nói, cái cảnh suốt ngày đề phòng lo lắng thế này thật sự vô cùng mệt mỏi!

Lục Khải Chính dùng sức ôm cô thật chặt, “Em chỉ cần giao cho anh, hoàn toàn tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh, thì sẽ không cảm thấy bất an, mệt mỏi nữa!” Tựa cằm lên đỉnh đầu cô, anh trầm giọng nói, nói cho cùng, cô vẫn chưa đủ tin tưởng anh, tình cảm với anh vẫn chưa đủ sâu đậm....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.