Chương trước
Chương sau
Năm ngày sau, Đông Nam Á, Cambodia.

"Lục, anh có thể hành động, không phải Lăng Bắc Hàn muốn bắt tôi sao? Để cho anh ta tới đây....” Tư Đồ Ngạn một thân tây trang đen xoay người, liếc nhìn Lục Khải Chính, tàn nhẫn nói, trong con người hẹp dài lóe ra tia sáng tàn nhẫn.

Đại não của Lục Khải Chính cẩn thận suy nghĩ những lời Tư Đồ Ngạn nói, trong lúc giật mình, giống như anh đã hiểu ra cái gì! Ý tứ của Tư Đồ Ngạn là, chủ mưu phía sau màn kịch lớn nhất này chính là hắn? Người lần trước Lăng Bắc Hàn muốn bắt chính là ông trùm đứng phía sau vụ án này. Cậu ấy muốn phản kích, động đến thế lực chân chính của kẻ chủ mưu!

"Tôi sẽ liên lạc với anh ta?” Lục Khải Chính tự nhiên nói, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt anh bắn ra vô số tia tàn nhẫn. Hận không thể cứ như thế mà giải quyết Tư Đồ Ngạn! Nhưng, số mười hai còn chưa tới này có quy mô lớn hơn cả súng ống đạn dược! Nếu như nó tiến vào biên giới Trung Quốc....

"Được! Cần phải dẫn dụ hắn! Tôi muốn có số mười hai và giải quyết anh ta cùng lúc luôn!" Tư Đồ Ngạn tàn nhẫn nói.

Lục Khải Chính kéo kéo môi, "Tôi cũng mỏi mắt mong chờ!” Anh lạnh nhạt nói xong cầm điện thoại di động đi sâu vào rừng cây. Trong bóng tối, cho dù người của Tư Đồ Ngạn theo dõi có nhanh nhẹn hơn nữa, anh cũng có thể bắt được bọn họ, Lục Khải Chính nhếch môi, khóe miệng cười giễu cợt.

"Tốt lắm, nghỉ ngơi sớm một chút!” Trong nhà trọ khóe miệng Lăng Bắc Hàn cưng chìu cười nói dịu dàng.

"Vậy anh nói ba chữ kia đi, em ngủ liền!" Lúc ở Vân Thành xảy ra trận động đất mạnh, anh đã từng nói với cô ba chữ kia! Sau này cũng không có nói lại, ngay cả lúc cầu hôn cũng không nói! Úc Tử Duyệt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, làm nũng nói vào điện thoại di động.

".... Nói gì mà nói! Nhàm chán! Nông cạn! Yêu không phải là cả ngày đều nói chuyện! Ngủ!” Lăng Bắc Hàn đen mặt giáo huấn, lời nói sến như vậy làm sao anh nói ra miệng được!

"Không cần, anh không cần tức giận với em, em không ngủ, con trai anh cũng khỏi phải nghĩ đến ngủ!” Trong lòng Úc Tử Duyệt âm thầm cười trộm, làm nũng, cô cũng không tin không trị được anh!

"....” Lăng Bắc Hàn im lặng, lúc này, có điện thoại gọi tới, anh liếc mắt, chỉ thấy một chuỗi số xa lạ, nhất thời trong lòng như có hồi chuông mãnh liệt "Anh yêu em, được chưa? Đi ngủ sớm một chút! Ngoan....” Anh có hơi lo lắng mở miệng, trực giác cho biết số điện thoại này là do Lục Khải Chính gọi tới, anh không thể bỏ lỡ chuyện quan trọng hơn.

"Qua loa!” Úc Tử Duyệt làm sao không nghe thấy sự qua quýt trong giọng điệu của anh? Vốn là sống chết không chịu nói, nhưng lần này nói lại trôi chảy như vậy....

"Đừng làm rộn, mau nghỉ ngơi, như vậy đi, gặp lại....” Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói, sau đó cúp điện thoại!

"Lăng Bắc Hàn! Anh...."

"Tút tút...."

"Vậy mà dám cúp trước!” Đã nói rồi đấy, về sau gọi điện thoại cũng là do cô cúp trước! Trong lòng Úc Tử Duyệt vừa tức vừa chua, gọi lại cho anh, thì báo máy bận!

"Lăng Bắc Hàn!" Điện thoại vừa thông, Lục Khải Chính tàn nhẫn mở miệng nói.

Lăng Bắc Hàn nghe giọng điệu khác thường của Lục Khải Chính, trong lòng bắt đầu đề phòng, ăn ý mở miệng nói với Lục Khải Chính, "Lục Khải Chính! Bây giờ cậu đang ở đâu? Cảnh sát khắp nơi đều có lệnh truy nã cậu, thức thời hãy tự động ra tự thú!” Lăng Bắc Hàn giả bộ công thức hóa giọng nói.

"Muốn bắt tôi? Một người một ngựa tới đây! Lăng Bắc Hàn! Hiện tại tôi đang ở Cambodia!” Lục Khải Chính khiêu khích nói.

Nghe lời nói, Lăng Bắc Hàn hiểu hơn ý tứ của Lục Khải Chính! Cậu ta đang bị Tư Đồ Ngạn uy hiếp. Tư Đồ Ngạn muốn báo thù mình. Lăng Bắc Hàn âm thầm nghĩ, Tư Đồ Ngạn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh dễ như vậy!

"Lục Khải Chính! Dựa vào cái gì mà tôi phải đi tới đó? Hãy chờ khoanh tay chịu trói đi!"

"Không muốn đến bắt tội phạm, động đến thế lực kẻ chủ mưu sao?” Lục Khải Chính lại cất giọng nói, lời của anh nói, đều truyền vào tai Tư Đồ Ngạn, nhưng Tư Đồ Ngạn lại không biết, Lục Khải Chính là cảnh sát nằm vùng!

"Là ai?", Lăng Bắc Hàn hỏi.

"Muốn biết là ai cứ tới đây!” Lục Khải Chính nói xong, cúp điện thoại.

Lòng Lăng Bắc Hàn cũng bởi vì lời nói của Lục Khải Chính mà gợn sóng, nhìn tin nhắn của Úc Tử Duyệt gởi tới trên màn hình điện thoại, chân mày anh cau chặt.

Lúc Lục Khải Chính cúp điện thoại, trong nội tâm hiểu rất rõ ràng Lăng Bắc Hàn sẽ hiểu ra ý tứ của mình, bọn họ là anh em tốt chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ở trường quân đội cũng cùng nhau hợp tác rất ăn ý! Anh tin tưởng, người khôn khéo như cậu ta, có thể hiểu ý tứ đó!

Nhưng từ trong đáy lòng anh không hy vọng Lăng Bắc Hàn tới Cambodia, cho dù cậu ta sẽ dẫn theo người tới đây, nhưng so sánh với thế lực của Tư Đồ Ngạn, ở một nơi như thế này, Lăng Bắc Hàn không thể chiếm ưu thế! Tất cả hãy giao cho anh đi!

Tín ngưỡng, anh chưa từng quên lời Lăng Bắc Hàn nhắc nhở mình.

Cũng không nhịn được nhớ tới Nhan Tịch, tim một hồi co rút. Hi vọng cuối cùng có một ngày cô ấy có thể hiểu cho anh, là do bất đắc dĩ.

"Anh cảm thấy anh ta sẽ tới sao?” Đưa cho Lục Khải Chính một ly Whisky, Tư Đồ Ngạn hỏi.

"Tôi rất hiểu rõ anh ta, sẽ đến!” Lục Khải Chính thẳng thắn tuyên bố, không hy vọng như vậy, nhưng tính cách của Lăng Bắc Hàn vốn dĩ như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ tới....

Tư Đồ Ngạn gật đầu, ngước lên uống một hơi cạn sạch, "Tối nay chuẩn bị cho anh hai cô gái, cứ từ từ thưởng thức, vẫn còn là xử nữ.... ha ha....” Tư Đồ Ngạn nói xong, cười rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, khóe miệng Lục Khải Chính đang cười, từ từ trở nên tàn nhẫn.

***

Lăng Bắc Hàn gọi lại cho Úc Tử Duyệt thì cô đã tắt máy, anh không thể làm gì khác hơn là gửi tin nhắn chịu tội, hi vọng sáng mai sớm thấy tin nhắn cô sẽ không tức giận anh nữa!

Số mười hai, thời gian cũng không còn mấy ngày, lần này, nhất định phải hoàn toàn thành công, giải thoát cho Lục Khải Chính! Cơn buồn ngủ biến mất, Lăng Bắc hàn bước xuống giường, đi tới bàn đọc sách gõ mật mã máy vi tính, bắt đầu công việc bận rộn....

Trong lòng buồn bực, một đêm này Úc Tử Duyệt không ngủ được, sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là mở máy....

Là tin nhắn xin lỗi của Lăng Bắc Hàn, còn nói lần sau khi về nhà, nhất định chịu phạt dựng ngược!

Úc Tử Duyệt thở một hơi, cười cười, đang muốn xuống giường, thì lại nghe có điện thoại! Úc Tử Duyệt có chút "Thụ sủng nhược kinh” bình thường ban ngày anh không có thời gian gọi điện thoại cho cô, cho dù là sáng sớm.

"Alo....” chủ động mở miệng, bày tỏ cô không tức giận, cũng không hỏi nhiều tối hôm qua anh nói điện thoại với ai, dù sao không phải phụ nữ là được rồi, cô tin tưởng anh.

"Còn tức giận?” Lăng Bắc Hàn cười hỏi, cô nhóc lớn mật này, phải tùy thời mà dụ dỗ mới được!

"Không có! Em không phải nhỏ mọn như anh tưởng!” Úc Tử Duyệt cất giọng nói....

Lăng Bắc Hàn cười, "Ngài đại nhân đại lượng! Đúng rồi, Duyệt Duyệt, anh phải đi nơi khác công tác, nhiệm vụ rất quan trọng, cụ thể là cái gì kỷ luật không thể nói, một tuần này, không thể liên lạc với em được....” Lăng Bắc Hàn cố gắng để cho giọng nói nghe hòa hoãn, rất bình thản. Không muốn làm cho cô lo lắng.

"Nhiệm vụ?” Mỗi lần nghe đến hai chữ này thì lòng của cô vô duyên vô cớ trầm xuống, ở trong tiềm thức của cô, nhiệm vụ, chính là chuyện rất nguy hiểm.

"A.... một tuần lễ sao?” Cô phải lấy được cam đoan của anh thì mới có thể yên tâm.

"Ừ! Một tuần lễ!"

"Có nguy hiểm hay không?” Úc Tử Duyệt lại hỏi.

"Tin tưởng anh! Bất kỳ khó khăn nguy hiểm đối với ông xã của em, cũng không có chuyện gì!” Lăng Bắc Hàn bảo đảm nói.

"Ừm! Vậy anh cẩn thận, tuần sau em sẽ không gọi điện cho anh....” Úc Tử Duyệt lại nói.

Nghe cô hiểu chuyện như vậy, Lăng Bắc Hàn rất vui mừng, nhưng anh sẽ nghe theo lời cô nói, bình an trở về!

"Bà xã thật biết nghe lời .... anh sẽ bình an trở lại....” Vì người anh yêu thương anh nhất định sẽ bình an trở về! Lăng Bắc Hàn dịu dàng nói, nghe anh nói những lời buồn nôn như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt bắt đầu sợ hãi, cũng đỏ mặt.

"Buồn nôn.... có nên nói cho ba mẹ biết không?” Úc Tử Duyệt lầu bầu nói, lại hỏi.

"Không cần, bọn họ cũng không quản anh....” Lăng Bắc Hàn thản nhiên trả lời, cũng bởi vì Úc Tử Duyệt nên lúc thi hành nhiệm vụ mới có nhiều băn khoăn như vậy. Lúc trước chưa kết hôn, người nhà cũng không quản anh. Mỗi lần thi hành nhiệm vụ, cũng sẽ không có bất kỳ giao phó nào với bọn họ.

Nhưng bây giờ thì khác....

"A.... bọn họ quá yên tâm về anh!” Úc Tử Duyệt lại nói, hai người nói qua nói lại, không nỡ cắt đứt. Nghĩ tới một tuần lễ không thể liên lạc với nhau, Úc Tử Duyệt không khỏi chua xót .

"Nói năm hết tết đến cũng không có chuyện gì quan trọng, sao vào lúc này lại có nhiệm vụ...." Vừa mặc quần áo, vừa nói thầm.

"Mẹ, papa là quân nhân! Phải đi bảo vệ quốc gia, mẹ phải ủng hộ papa!” Lúc này Úc Tử Duyệt mềm giọng nói, học theo giọng điệu của tiểu bảo bảo, tự nhủ với bản thân. Mặc quần áo tử tế xong lại cảm thấy mình thật là ngốc!

Lúc cảm thấy uất ức cô thường hay tự an ủi mình như vậy. Cô là chị dâu quân nhân, Lăng Bắc Hàn là quân nhân ưu tú có niềm tin, cô muốn ủng hộ anh!

Úc Tử Duyệt không nói cho Tiếu Dĩnh biết chuyện Lăng Bắc Hàn đi công tác, sau khi ăn xong điểm tâm, cô và bà cụ đi tản bộ trong trụ sở quân đội, nghe bà cụ nói hôm nay Lăng Bắc Triệt muốn đi xem mắt.

"Bà nội, bà thật có phúc khí, ba con trai, hai con gái, ba cháu trai, ba cháu gái —” Úc Tử Duyệt vừa đi vừa nói. Con cả là Lăng Chí Tiêu, quân nhân. Con thứ hai là quan chức cấp cao, con thứ ba là thương nhân, còn có hai người con dâu cũng làm kinh doanh.

"Nhọc lòng!" Bà cụ cố chấp nói, bà thường hay càu nhàu nhưng trong lòng lại rất khoan dung.

Ví dụ như cũng không lo lắng con cháu sẽ xảy ra chuyện hay nhà họ Lăng sẽ xảy ra chuyện....

Úc Tử Duyệt cười cười, "Bà thật giống đứa bé!” Một cơn gió mùa thu thổi qua, lá khô vàng úa rơi xuống, Úc Tử Duyệt hít một hơi, ghét mùa thu mùa đông lại tới....

"Nói bậy! Chờ chắt đích tôn của bà ra ngoài, bà có thể an tâm mà ra đi....” Bà cụ xúc động nhìn gốc cây ngô đồng khô bên cạnh, nói.

"Bà nội! Bà nói bậy! Thân thể bà còn khỏe mạnh lắm!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, tức giận với lời nói tiêu cực này! Mặc dù bà cụ có hơi cố chấp một chút, tính khí cũng cổ quái, nhưng cũng là một bà cụ dễ mến.

Cô không có ông bà nội, cho nên bản thân vẫn luôn xem bà cụ là bà nội của mình.

"Sức khỏe của bà, bà tự biết rõ! Đi về nhà đi.... buổi chiều hỏi cuyện Bắc Triệt một chút....” Bà cụ nói xong, lôi kéo Úc Tử Duyệt đi về nhà bọn họ.

***

Buổi tối đi ngủ là lúc Úc Tử Duyệt nhàm chán nhất, khó qua nhất, chỉ có thể ôm gối đầu Lăng Bắc Hàn, vừa nhớ nhung, vừa gởi tin nhắn cho anh, nhưng anh ấy không hề trả lời lại, cô cố gắng chịu đựng không gọi điện thoại cho anh.

Lúc cảm thấy mất mát chuẩn bị tắt máy ngủ thì không ngờ điện thoại di động lại vang lên, nhưng mà không phải là Lăng Bắc Hàn gọi tới, mà là của Lệ Mộ Phàm.

Úc Tử Duyệt cười cười, nghĩ thầm cũng đã lâu không có liên lạc với cậu ấy.

"Alo...."

"Lần này sao không có mở miệng mắng mình quấy rầy cậu nghỉ ngơi?” Lệ Mộ Phàm đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn về phía xa, cười nói.

"Bởi vì lâu rồi cậu không có gọi điện thoại quấy rầy mình nữa!” Úc Tử Duyệt cười giỡn nói, "Gần đây như thế nào? Thành tích học tập sao rồi? Đã có bạn gái chưa?” Úc Tử Duyệt bát quái hỏi.

Lệ Mộ Phàm bất đắc dĩ cười cười, "Úc Tử Duyệt, cậu có thể đi làm chó săn cho tuần san được rồi đó!" .

"Đúng vậy, mình cũng định sinh xong bảo bảo sẽ đi làm!” Úc Tử Duyệt cười giỡn nói.

"Này, về sau đừng nói quen biết mình....” Lệ Mộ Phàm vừa cười nói, "Gần đây cũng ổn, thành tích cũng không tệ, bạn gái thì không có....” Anh khiêm tốn trả lời, thật ra thì về việc học tập, anh cũng đã tới công ty nước Mĩ rèn luyện, làm từ cơ bản nên rất khổ.

"Phải tiếp tục cố gắng lên! Khả năng tiềm tàng trong người cậu rất lợi hại đấy!” Úc Tử Duyệt thật lòng nói chuyện vui vẻ với Lệ Mộ Phàm.

"OK, mình không ngại cậu mang theo con riêng tái giá với mình đâu!” Lệ Mộ Phàm cười giỡn nói.

"Phi! Miệng chó không mọc được ngà voi!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, một tay sờ bụng của mình.

"Úc Tử Duyệt...."

"Sao?"

"Mình cũng từng có một đứa bé!"

"Hả?" Lời nói của Lệ Mộ Phàm, làm đầu óc Úc Tử Duyệt oanh một cái, khó tin kêu lên.

"Nhưng mà đã sảy mất.... Thôi Nhã Lan ...."

"Cái gì?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, đứa bé của Thôi Nhã Lan là của Lệ Mộ Phàm sao? Đầu óc càng rối hơn, Lệ Mộ Phàm và Thôi Nhã Lan sao có thể….?

"Không còn sớm, cậu ngủ đi, mình đi học...."

"Này!” Úc Tử Duyệt còn muốn nói thì Lệ Mộ Phàm đã cúp điện thoại, lòng của cô khó mà bình tĩnh lại. Chỉ là, rất lâu sau đó, cũng dịu xuống. Giống như Lăng Bắc Hàn nói, mỗi con người đều có số mệnh riêng....

***

Ngày 10 tháng 12, Lăng Bắc Hàn một thân một mình chạy tới Cambodia. Thời gian diễn ra giao dịch quân hỏa có quy mô lớn nhất, chỉ còn một ngày. Mới vừa đến được Cambodia, anh liền cảm thấy mình bị người khác theo dõi, chỉ là, người bảo vệ của anh cũng núp ở chỗ tối.

Mang đôi ủng da ngắn màu đen, quần màu đen bó sát người, áo khoác gió dài màu đen, súng lục dắt ngang hông, anh đi xuyên qua dòng người đông đúc, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, nói không chừng người của Tư Đồ Ngạn cũng đang núp ở nơi nào đó, cầm súng nhắm ngay đầu của anh rồi....

Tìm cách chen và một con phố chật chội, điện thoại di động trong túi liền vang lên.

Lăng Bắc Hàn đi tới một góc nhỏ, cầm điện thoại lên, "Một người một ngựa cũng dám tới địa bàn của tao?” Giọng nói tàn nhẫn của Tư Đồ Ngạn vang lên, trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt. Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói, "Chỉ cần có thể bắt được mày, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi!” Lăng Bắc Hàn khiêu khích nói.

"Ha ha....” Tư Đồ Ngạn cười lạnh hai tiếng, "Buổi tối ngày mốt, bên bờ biển, tao và Lục muốn lấy đầu của mày.... bảo trọng đi.... đoàng…” Tư Đồ Ngạn lạnh lẽo mà cười nói, trong điện thoại bắt chước một tiếng súng nổ, ngay sau đó cúp điện thoại.

Lăng Bắc Hàn đến thật rồi! Sau khi Lục Khải Chính biết được tin tức này, trong lòng gợn sóng, cảm giác mình không còn đơn độc chiến đấu nữa, nhưng cũng thầm mắng Lăng Bắc Hàn sao lại xông đến rồi !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.