Chương trước
Chương sau
Căn phòng được bài trí xa hoa mà lãng mạn theo phong cách Châu Âu, giữa phòng được trải một tấm thảm nhung thiên nga màu trắng, bên trên rải đầy hoa hồng xếp thành hình trái tim thật lớn, trên bàn và ghế salon được thiết kế theo phong cách Châu Âu đều có thể thấy được những đóa hoa mềm mại màu đỏ.

Úc Tử Duyệt há mồm cứng lưỡi nhìn cảnh trước mắt, đầu óc ong ong, sau đó xoay người lại, ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú bức người của Lăng Bắc Hàn, “Em…. Hình như em vào nhầm phòng.” Cô nhìn anh, thì thào nói.

“……” Lời của cô khiến anh hóa đá tại chỗ, nhưng mà, tâm tình vốn khẩn trương lúc này đây lại không còn khẩn trương như trước nữa. Anh đẩy cô vào trong, đóng cửa phòng lại: “Không nhầm! Những thứ này là do anh chuẩn bị đó!” Anh bất đắc dĩ nói.

Có thể thấy được, cô cũng cho rằng anh sẽ không làm những chuyện ‘tầm thường’ này.

Úc Tử Duyệt sững sờ, lúc anh ôm lấy cô từ phía sau, trong lúc nhất thời cô còn tưởng mình xuyên không, những thứ này là do Lăng Bắc Hàn làm sao? Sao có thể? Anh là một ông già chậm chạp, sao có thể làm được những chuyện lãng mạn như vậy được?

Lăng Bắc Hàn ôm lấy cô từ phía sau, cảm giác được cô vẫn đang chìm trong trạng thái kinh ngạc, “Úc Tử Duyệt, gả cho anh đi!” Anh cứng ngắc mở miệng, giống như làm ảo thuật, lấy ra một cái hộp bọc vải nhung tinh xảo mở ra trước mặt cô.

Ánh sáng của viên kim cương có chút chói mắt, giọng nói của Lăng Bắc Hàn trầm thấp, nặng nề đánh vào tim cô, Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng hiểu được anh đang làm cái gì…

Cầu hôn! Lăng Bắc Hàn đang cầu hôn cô! Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong hộp, trong lòng dâng lên cảm giác cảm động, chóp mũi cay cay, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuấn tú đang cúi xuống của anh.

Người đàn ông cô từng cho là cả đời cũng không thể yêu mình, bây giờ đang cầu hôn cô….

Đồng ý! Dĩ nhiên là đồng ý!

Một người đàn ông khiến cho mày yêu đến mức từng tế bào trên người đều như phát điên lên đang cầu hôn với mày, sao có thể không đồng ý?

Giờ phút này, sâu trong nội tâm có một giọng nói đang gào thét với cô, kêu cô mau đồng ý lời cầu hôn của anh! Đồng ý, phải đồng ý! Nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy nhu tình kia, cổ họng cô nghẹn ngào, cánh môi khẽ mấp máy, muốn nói ra, nhưng cổ họng lại như bị cái gì đó chặn lại.

Thấy cô do dự, lòng của Lăng Bắc Hàn chợt lạnh dần xuống, anh cho là cô sẽ nhiệt tình ôm lấy mình, sao đó lớn tiếng đồng ý lời cầu hôn của anh! Tại sao bây giờ cô đang do dự? Chẳng lẽ, cô thật không muốn tái giá với anh sao?

Không có lòng tin đối với anh? Hay sợ anh sẽ ép cô sinh con?

Lăng Bắc Hàn vô cùng bi thương, anh lấy hết dũng khí để làm những thứ mà anh luôn cho là tầm thường, không phù hợp với tính cách của anh, anh những tưởng cô sẽ cảm động, cuối cùng lại không ngờ được rằng cô do dự!

Anh không muốn cô do dự, dù chỉ là một chút, cũng nói lên rằng cô vẫn còn có khúc mắc với anh!

Úc Tử Duyệt, mày muốn liên lụy đến anh ấy sao? Nếu như kết hôn lần nữa, vẫn không có thai được thì làm thế nào? Lòng của cô đang rỉ máu, cũng đang kêu gào, rất muốn lập tức đồng ý lời cầu hôn của anh, lại không muốn liên lụy tới anh, không muốn!

“Úc Tử Duyệt, em thẳng thắn cho anh! Có đồng ý hay không? Nói một câu thôi!” Lăng Bắc Hàn nóng nảy, một tay kéo người cô xoay lại đối mặt với mình, trừng mắt nhìn cô, tức giận quát. Chẳng lẽ cô muốn anh phải moi tim mình ra cho cô xem cô mới chịu hiểu hay sao?

“Em…” Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ thâm trầm kia, vừa bất lực vừa chua xót, “Em…” Cô phải nói gì đây? Không đồng ý với anh thì không đành lòng, sợ làm tổn thương anh, còn đồng ý với anh, lại sợ không thể sinh con được!

Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ do dự của cô, nhanh chóng đóng cái hộp đựng nhẫn lại, nắm chặt quả đấm, buông người cô ra, đi về phía giữa phòng khách, nhấc chân, đá bay trái tim bằng hoa hồng mà theo ý anh là ‘dung tục không chịu được’ này.

“Đừng!” Úc Tử Duyệt kích động xông tới, bắt lấy cánh tay anh, kích động kéo anh lại, la lớn.

Lăng Bắc Hàn để chân xuống, xoay người, nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, cau mày: “Rốt cuộc là em muốn thế nào? Úc Tử Duyệt, rốt cuộc là em có yêu anh không? Trước kia em không như thế này!” Úc Tử Duyệt trước kia đi đâu rồi? Người con gái tên Úc Tử Duyệt mà trong mắt trong tim đều là hình bóng của anh, luôn nhiệt tình với anh, tùy hứng với anh, làm nũng với anh, thẳng thắn với anh, toàn tâm toàn ý yêu anh đi đầu rồi?

Chỉ có cô gái đối với anh nhiệt tình như lửa đó mới có thể khiến cho trái tìm nặng trĩu của anh dần dần bị ăn mòn, trở nên mềm mại….

Nhìn vẻ mặt bi thương của anh, Úc Tử Duyệt không khống chế được nhón chân lên, hai cánh tay vòng lên cổ anh, kéo anh lại gần mình, đưa môi mình lên, kịch liệt, cuồng dã, nhiệt tình hôn anh, giống như muốn dùng sự nhiệt tình này để nói cho anh biết, cô vẫn luôn yêu anh, yêu anh giống như trước kia!

Cho dù còn chút phòng bị, cũng đã bị sự săn sóc chu đáo và dịu dàng của anh trong mấy ngày nay làm cho tiêu tan, khiến trái tim yêu anh hoàn toàn lộ ra…..

Cảm nhận được cô đang kịch liệt hôn mình, Lăng Bắc Hàn rung động mãnh liệt, trái tim bị tổn thương cũng được an ủi đôi chút. Cô làm thể có phải là đang nói cho anh biết, cô cũng yêu anh?

Không nhịn được đưa tay giữ chặt gáy cô, khẽ khom người, anh chuyển từ bị động thành chủ động, tiến vào sâu hơn. Úc Tử Duyệt thuận thế, kích động nhảy lên, đôi chân thon dài kích tình quấn quanh hông anh.

Một tay Lăng Bắc Hàn giữ chặt mông cô, nhấc người cô lên, để cho cô bám vững vào người mình.

Cái lưỡi cuồng dã khuấy đảo trong miệng anh, mang theo sự yêu thương, cũng mang theo cả cõi lòng chua xót, cô không muốn nghĩ đến những chuyện rối rắm khiến cho cô khổ sở kia nữa, giờ phút này cô chỉ muốn dùng hành động để nói cho anh biết, cô vẫn luôn yêu anh, giống như trước!

Cô muốn gả cho anh, cố gắng làm người vợ dịu dàng, săn sóc anh, cũng muốn được trở thành người phụ nữ xứng đôi với anh. Cô sẽ cố gắng để trở thành một người vợ lính đủ tiêu chuẩn, luôn đứng phía sau anh, lặng lẽ ủng hộ anh, ủng hộ tình yêu vĩ đại trong lòng anh, để anh có thể bảo vệ nhiều người hơn nữa!

Nhưng mà, luôn có một cái gai đâm vào trong lòng khiến cô nhức nhối, khiến cô rối rắm, khiến cô không biết phải làm thế nào?

Rung động hôn anh, không buông tha chút hơi thở nào của anh, thỏa thích mút, cuồng dã hôn, hai cánh tay càng thêm ôm chặt lấy anh, hận không thể cho thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc này, để cô không phải nghĩ đến những chuyện đau khổ kia nữa!

Lăng Bắc Hàn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự kích động của cô, cử động chân, vừa hôn cô, vừa đi về phía phòng ngủ.

Tất cả cảm xúc trong lòng cô, giờ phút này đều hóa thành nụ hôn kịch liệt. “Bịch!” Một cước đá văng cửa phòng, lại đá chân lên, đặt cô dựa vào cánh cửa, đôi môi nóng bỏng đè chặt lên cái môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, hai bàn tay to vén cái áo T-shirt của cô lên, bắt đầu tiến công đến ngực cô, một bàn tay to cách lớp áo ngực màu trắng, bắt đầu xoa bóp, cánh tay còn lại thì đi đến eo cô, gấp gáp cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa kéo xuống…

Quần jean bó sát bị anh cởi ra, rơi xuống mắt cá chân, hai cái tay của Úc Tử Duyệt vén áo anh lên, Lăng Bắc Hàn phối hợp cởi quần áo của mình ra, ném ra sàn.

Chưa tới một lát, trên người cả hai chỉ còn lại một lớp đồ lót, anh ôm cô ngã xuống chiếc giường lớn xa hoa vô cùng lãng mạn

Hai người kịch liệt quấn chặt vào nhau, cô bị anh đè bên dưới, nặng nề chống đỡ, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng đầy kích tình…. Cảm nhận được sự chiếm giữ của anh, cũng giống như cô đang chiếm lấy anh, quên hết tất cả trầm luân, không ngừng gọi tên anh, nói ra lời yêu từ sâu trong nội tâm: “Em yêu anh!”

“Gả cho anh nhé?” Cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đã được chính mình lựa chọn kĩ càng, anh lui ra khỏi người cô, liếm người cô, nhìn cô gái đầy mồ hôi dưới người mình, khuôn mặt ửng hồng mê người, anh khàn giọng hỏi.

“Cho em…… A……… Khó chịu quá!” Tên đàn ông xấu xa này, lúc nào cũng xấu như thế! Sâu trong cơ thể vô cùng khó chịu, Úc Tử Duyệt bất mãn kháng nghị.

Anh mỉm cười, nhìn bộ dạng đói khát của cô, cúi đầu, hôn lên tai cô một cái: “Gả cho anh, anh liền cho em, ngoan…!” Tà ác dụ dỗ cô, giống như chỉ cần đeo chiếc nhẫn này vào, cô sẽ trốn không thoát!

Lăng Bắc Hàn kích động nói!

“A… Gả, em gả!”, Úc Tử Duyệt kích động mở miệng, từ ngón áp út tay trái truyền đến một cảm giác mát lạnh, mở mắt ra, liền thấy trên ngón áp út thon dài mỹ lệ đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng tao nhã…

Nước mắt không tự chủ chảy ra: “A…” Cũng vào lúc này, Lăng Bắc Hàn lại tiến sâu vào người cô, bắt lấy bàn tay trái của cô, ngậm ngón áp út của cô vào trong miệng, con ngươi rực lửa nhìn cô.

Cả trái tim Úc Tử Duyệt đều rung động, vặn vẹo eo nhỏ, dùng hành động tha thiết của mình để diễn tả tình yêu dành cho anh, yêu mị vặn vẹo thắt lưng, nghênh hợp với anh…

[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

Trên giường lớn, Lăng Bắc Hàn trần truồng dựa người vào đầu giường, một mái tóc xoăn màu nâu của cô gái trong lòng đang xõa tung trên ngực, cơ thể trắng nõn như tuyết lộ ra ngoài, gợi cảm mà mê người, cô áp sát vào lồng lực của anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng chưa hoàn toàn ngủ say.

Sau cơn hoan ái kịch liệt, anh ôm cô đi tắm, tóc vừa mới sấy khô, cô không ngủ, chỉ yên lặng áp sát người vào ngực anh.

“Ngủ đi…..” Lăng Bắc Hàn vuốt ve gáy cô, dịu dàng nói, vừa muốn nhích người, hai tay của cô đã ôm chặt lấy hông anh.

“Không… Em có chuyện muốn nói với anh.” Úc Tử Duyệt lầu bầu, làm nũng kháng nghị nói. Trong lòng vẫn đang do dự, có nên nói cho anh biết hay không.

Nói cho anh biết, sẽ đập nát hy vọng của anh mất, nhưng cô cũng biết, anh chắc chắn vẫn muốn cô. Nhưng cô làm thế có phải là ích kỷ quá không?

“Nói đi, anh nghe!” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói, bàn tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của cô, từng động tác đều mang theo yêu thương. Trước kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy động tác này của anh giống như đang đối xử với thú cưng vậy, mà thực ra không phải vậy, đây là sự cưng chiều của người đàn ông dành cho phụ nữ.

“Không biết phải nói gì…” Nằm trong ngực anh, cô nhỏ giọng nói, hôn người anh, không tự chủ đưa cái lưỡi ra, liếm lên lồng ngực anh. Lăng Bắc Hàn sao chịu được sự trêu chọc đó của cô, chỉ cảm thấy nơi đó lại rục rịch nhúc nhích.

“Xem ra em còn chưa mệt, muốn nữa phải không?” Anh dùng sức kéo cô lên người mình, nơi đó cứng rắn chọc vào cô, nhìn bộ dáng mê người của cô, thấp giọng nói.

Tên đàn ông xấu xa này!

“Không, không có! A…” Còn chưa nói xong, đã liền bị anh lấp đầy, anh nằm xuống, để cô nằm sấp trên người mình, “Lăng Bắc Hàn, anh…anh sẽ yêu em bao lâu?” Kiềm chế khoái cảm trong người, cô ngập ngừng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.