Chương trước
Chương sau
Mười điều mà Hôi Thái Lang đối xử với bà xã kia, có lẽ anh có thể làm được, nhưng, cũng không có cách nào có thể hoàn toàn tuân thủ được. Bởi vì anh là quân nhân, không có nhiều thời gian để dính lấy bà xã. Mặt khác, anh cũng không thể mù quáng mà nghe theo cô.

Ngồi dựa vào đầu giường, giơ tay kéo rèm cửa sổ ra, để ánh sáng chiếu vào.

Ánh nắng màu vàng nhạt chiếu vào cô gái đang ngủ trên người, Lăng Bắc Hàn nhẹ vuốt ve mái tóc cô, động tác dịu dàng mang theo yêu thương. Có lẽ mỗi người phụ nữ đều mong muốn tìm được một người đàn ông tốt như thế. Cô cũng không ngoại lệ.

Nếu như là ở trước trận động đất ở Vân Thành, cô yêu cầu anh làm như thế, anh nhất định sẽ lùi bước. Không thể đối đãi với cô giống như một người chồng bình thường đối xử với vợ của mình luôn là chuyện khiến anh thấy tự ti, cũng cảm thấy rất có lỗi với cô.

Hiện giờ thì sao? Anh sẽ nói, anh sẽ cố gắng hết sức để làm thật tốt, một người quân nhân mà ngay cả hôn nhân của mình cũng không làm tốt, vậy thì sao có tư cách gì để trở thành quân nhân đây? Đây là đạo lý mà anh mới giác ngộ được trong khoảng thời gian này, mỗi lúc ở bên cô, anh nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để cưng chiều cô, chăm sóc cô...

Ánh mắt thâm tình nhìn cô gái đáng yêu lại tốt đẹp trong lòng, Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ. Hiện tại cô ở trong mắt anh, chính là một bảo bối, một cô gái nhỏ khiến anh vui sướng, ưu buồn, đau đến thắt lòng, lại yêu đến không thể kiềm chế!

Nhẹ nhàng buông cô ra, anh xoay người xuống giường, nhanh nhẹn đi rửa mặt, làm bữa sáng. Giống y như một người đàn ông nội trợ.

"Ưm....... Đau quá......" Úc Tử Duyệt thức giấc, đau đớn rên rỉ, nhìn đồng hồ báo thức, chưa tới tám giờ, tối hôm qua cô đã gọi điện thoại xin phép Lôi Vũ rồi. Nghĩ đến bốn năm ngày tới không thể đi làm, còn không thể cử động mạnh, trong lòng Úc Tử Duyệt thật sự phiền muộn.

Lăng Bắc Hàn bước vào, thấy Úc Tử Duyệt đã thức, ánh mắt nhu hòa: “Ôm em đi rửa mặt nhé?” Anh ngồi xuống bên giường, giơ tay trêu chọc một lọn tóc của cô, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, nhìn vẻ mặt phiền chán của cô, hỏi.

“Người ta không thể đi làm được! Ở nhà sẽ bực bội đến chết mất!” Úc Tử Duyệt thở phì phì làm nũng với anh, trong mấy tháng này, cô đã thành một đứa mười phần cuồng công việc, giờ lại an nhàn như thế, cảm thấy có chút không quen.

“Không phải còn có anh sao?” Lăng Bắc Hàn bi thương nói, rõ ràng cảm giác được trong mắt cô công việc chiếm vị trí thứ nhất!

“Anh?” Úc Tử Duyệt nhìn anh, cười lạnh nói, “Đối với phụ nữ mà nói, sự nghiệp mới vĩnh viễn không phản bội cô ấy!” Úc Tử Duyệt nói xa xăm.

Lăng Bắc Hàn đau xót, cảm giác ghen tuông dâng lên trong lòng: “Úc Tử Duyệt! Em vẫn còn mang hận sao?” Anh chất vấn cô, khuôn mặt trầm xuống.

“Không có, em chỉ nói sự thật thôi.” Là sự thật sao? Lúc trước, trong lòng cô, Lăng Bắc Hàn chính là tất cả, chính là toàn bộ thế giới, hiện giờ, tuy rằng cô vẫn yêu anh, nhưng đã không còn mù quáng như trước kia nữa.

Cho nên, hẳn là sự thật rồi. [Nguồn Edit truyện chính thức tại: diendanlequydon.com]

Lăng Bắc Hàn xót xa: “Là báo ứng của anh sao?” Anh thì thào, định ôm lấy cô, “Anh nói gì? Có ý gì chứ?” Úc Tử Duyệt cảm giác được Lăng Bắc Hàn có chút khác lạ, đau lòng hỏi.

Động tác của Lăng Bắc Hàn chợt khựng lại, nhìn cô: “Không có gì, đánh răng rửa mặt đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi!” Anh nhàn nhạt nói.

“Rốt cuộc là anh có ý gì? Có cái gì thì cứ nói với em đi! Đừng để em cảm thấy bất an!” Cô ngăn động tác của anh lại, lớn tiếng nói.

Lăng Bắc Hàn vẫn ôm lấy cô, ngồi ở bên giường, cúi đầu xuống, nhìn cô: “Anh cảm giác em không còn yêu anh như trước nữa..... Cho nên nói, là báo ứng!” Lăng Bắc Hàn làm bộ ra vẻ lạnh nhạt, kỳ thực trong lòng lại vô cùng xót xa, cười nhạt nói.

Lời của anh, khiến cô đau lòng, lại không có cách nào để phản bác, từng bị tổn thương, trái tim của cô đối với anh, không thể giống như lúc trước được.

“Đi rửa mặt…” Im lặng một lát, cô mở miệng nói, trong lòng Lăng Bắc Hàn căng thẳng, cảm thấy, cô đang ngầm thừa nhận! Anh chua xót ôm cô đi rửa mặt.

Bởi vì không thể ngồi, Úc Tử Duyệt đành phải dựa vào giường ăn cơm, hơn nữa đều là anh đút từng muỗng cho cô ăn. Sự cưng chiều như thế đối với cô mà nói, thật sự là không có cách nào kháng cự được, cô cảm giác được trái tim của mình đang dần dần sa vào sự dịu dàng của anh.

“Lấy cho em cái máy tính, em phải viết tin tức!” Sau khi ăn sáng xong, cô sai bảo anh.

Không thể tin được Lăng Bắc Hàn lại giống như người hầu, nhanh chân giúp cô lấy cái laptop màu trắng, cắm nguồn điện, rồi mở ra đặt trước mặt cô.

“Kêu anh xem phim anh đã xem chưa? Học được gì rồi, nói nghe thử xem…” Úc Tử Duyệt nữ vương vừa nhìn máy tính, vừa hỏi.

Lăng Bắc Hàn cúi người đứng một bên, hắng giọng: “Thứ nhất, yêu bà xã còn hơn yêu bản thân; thứ hai, thông minh tài giỏi..... “ Lăng Bắc Hàn thuật lại toàn bộ mười điều mình đã xem được, Úc Tử Duyệt vừa nghe cũng nhận ra được là anh copy lại từ mấy trang mạng!

“Những điều này, anh có thể làm được tất cả không?” Cô nhìn anh, thấp giọng hỏi.

“Không thể.” Anh nhàn nhạt trả lời, trong lòng Úc Tử Duyệt trầm xuống, cô cho rằng một người đàn ông tốt xử tốt với bà xã mình vô điều kiện như Hôi Thái Lang mới thật sự là yêu!

“Vì sao?” Cô bi thương hỏi.

“Thứ nhất, anh không phải là tên Hôi Thái Lang kia! Thứ hai, anh là quân nhân, không có nhiều thời gian như vậy! Anh chỉ có thể cam đoan, sẽ dùng hết khả năng để đối tốt với em!” Hai tròng mắt của Lăng Bắc Hàn nhìn thẳng về phía trước, như đang báo cáo vậy, hăng hái nói.

Mà khi nói những điều này, trong lòng anh cảm thấy rất không tự nhiên, vô cùng thẹn thùng.

Nhưng lời nói không tính là ôn nhu, thậm chí còn vô cùng cứng ngắc của anh lại khiến Úc Tử Duyệt cảm thấy tràn đầy nhu tình mật ý, cảm động lòng người...... Anh là Lăng Bắc Hàn, anh sẽ dùng chính phương thức của mình để yêu cô, dùng hết khả năng của mình để đối với cô thật tốt.

Lời hứa hẹn giản dị như thế, đối với cô, cũng là đủ rồi.

Úc Tử Duyệt nhìn anh, trái tim càng không ngừng rung động. Sau đó xấu hổ chuyển tầm mắt đi: “Anh đi mua đồ ăn đi! Cố gắng mua nhiều đồ ăn chay một chút, em đang giảm béo!” Cô sai bảo anh, nói. Chỉ chốc lát sau, khi ngẩng đầu lên, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của anh đâu nữa.

Úc Tử Duyệt cảm giác tiếng lòng mình vẫn còn đang chấn động vì những lời nói vừa rồi của anh.

Khi nhìn thấy có mấy tập tin biến mất khỏi ổ cứng, Úc Tử Duyệt cũng không tức giận, chỉ cười cười. Những tiểu thuyết lừa đảo này, kỳ thực cô cũng chưa xem qua, “Tên đàn ông xấu xa vừa đáng yêu vừa đáng giận này!”, Úc Tử Duyệt lớn tiếng mắng, sau đó nở nụ cười thỏa mãn, bắt đầu ở nhà làm việc.

[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

Hôm nay Úc Tử Duyệt chính là một nữ vương, còn Lăng Bắc Hàn lại là một người hầu. Cô đi đâu, làm gì, anh đều ôm cô đi làm.

Cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cũng cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô.

Không còn Hạ Tĩnh Sơ, không còn nhiệm vụ, cả ngày chỉ có hai người bọn họ, đều ở trong nhà, sau khi làm việc, cô kéo anh cùng cô xem hoạt hình, anh vừa xem vừa ngáp liên tục, cuối cùng thì lăn ra ngủ mất.

Úc Tử Duyệt thấy anh ngủ, thì chỉnh nhỏ âm lượng xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lẳng lặng ngẩn người.

Trong lúc mơ màng, Lăng Bắc Hàn cảm giác thân thể bị người ta đè lên, mở mắt ra, liền thấy được khuôn mặt của cô, yết hầu của anh run lên: “Nhìn chằm chằm anh làm gì thế?”

Bởi vì ở nhà nghỉ ngơi cho nên cả ngày cô đều chỉ mặc một chiếc váy ngủ có đai thắt, giờ phút này, nằm bò trên người anh, hai khối mềm mại trước ngực kề sát vào ngực của anh, khiến anh rất khó để không bị phân tâm. Trong lúc vô ý nhìn thấy khe sâu bị cô đè ép giữa hai vú, khiến anh khó lòng kiềm chế được.

“Nhìn bộ dáng khi ngủ của anh, thật đáng yêu!” Úc Tử Duyệt véo chóp mũi của anh, cười vui nói.

Đáng yêu?

Dùng một từ như thế để hình dung người đàn ông như anh, Lăng Bắc Hàn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Trẻ con!” Lăng Bắc Hàn cũng nhéo nhéo mũi cô, trầm giọng nói, sau đó ngồi dậy, xuống giường đi làm bữa tối.

“Em không cần người lau mình, em muốn tắm! Nhịn đau một lát là được rồi!” Chỗ ở của cô và Nhan Tịch không có bồn tắm, Lăng Bắc Hàn phải giúp cô lau người, Úc Tử Duyệt không chịu, bắt đầu làm ầm ĩ trong phòng ngủ.

Lăng Bắc Hàn đứng bên giường, cầm một cái khăn lông đã thấm nước ấm trong tay, Úc Tử Duyệt bị đau định trèo xuống giường, lại bị anh ngăn lại.

“Ngoan ngoãn chút đi! Anh đã quyết định rồi! Mau nằm sấp xuống cho anh!” Lăng Bắc Hàn cố chấp nói, để cô dựa vào giường, bàn tay to của anh bá đạo kéo đai thắt tinh tế trên váy ngủ của cô ra, dùng sức kéo xuống, khiến cả người trên dưới của cô chỉ còn lại một cái quần lót bằng vải.

“Anh thật đáng ghét!” Úc Tử Duyệt thở phì phì phản bác, sao cô cố chấp bằng anh được chứ!

“Ưm…” Chiếc khăn lông ấm áp vừa phủ lên lưng, Úc Tử Duyệt thoải mái rên lên, sau đó cảm giác được Lăng Bắc Hàn vén tóc của cô sang một bên, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua da đầu cô, tê dại, khiến cả người cô bất giác run rẩy.

Thân thể mềm mại hiện ra trước mắt anh, Lăng Bắc Hàn nhìn cái lưng trắng mịn của cô, mông cao vểnh lên, hai chân thon dài, không khỏi cảm thấy, kỳ thực giúp cô lau người chính là một khổ hình tàn khốc! Yết hầu rung rung, bụng dưới nóng lên, toàn thân căng thẳng, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.

Lắc đầu, anh phải chuyên tâm lau người cho cô, chậm rãi kéo chiếc khăn từ bả vai đến mông, “Á...... Ưm... Thật thoải mái.....” Tiếng kêu rên trong lúc bất giác của cô đối với anh mà nói càng là sự dụ hoặc trần trụi.

“Á....... Đau..... Ái.....” Lúc anh lau đến phần mông, Úc Tử Duyệt vẫn cảm thấy hơi đau, kêu lên, Lăng Bắc Hàn nhẫn nại, trong lúc giúp cô lau lưng và hai chân, cả người anh đều bị thấm ướt bởi mồ hôi rồi!

Đây quả thật là đòi mạng mà, anh còn phải lau chính diện cho cô nữa!

Nhẹ nhàng lật người cô lại, lót một cái gối mềm ở phía dưới mông, chiếc khăn lông ấm áp bắt đầu trượt từ cổ cô xuống, chà lau trước ngực cô, hai mắt của anh quả thật không dám nhìn thẳng vào bộ ngực của cô.

Trên đỉnh đồi no đủ, hai núm nhỏ màu đỏ tươi đang đứng thẳng....

“A….” Khăn lông đi đến ngực cô, Úc Tử Duyệt thở gấp ra tiếng, cả người run lên, hai núm vú dựng thẳng lên.

“Em… Để em tự làm!” Úc Tử Duyệt cảm giác được giờ phút này rất nguy hiểm, vội vàng bắt lấy cổ tay anh, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của anh, lúc này mới phát hiện trong lúc vô thức dường như anh đã chảy rất nhiều mồ hôi, mồ hôi chảy từ trên trán xuống, khiến anh thoạt nhìn vô cùng dã tính!

Lăng Bắc Hàn nhìn hai tròng mắt đang mê mang của cô, yết hầu rung lên, không thể kiềm chế mà cúi đầu, chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, bàn tay to cầm khăn lông bắt đầu làm càn, chà lau, nhào nặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.