Chương trước
Chương sau
Edit: TiêuKhang

Nhận ra sự lạnh nhạt của cô qua cách nói chuyện, Lăng Bắc Hàn đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhỏ màu trắng lao nhanh như bay về hướng đường quốc lộ.

“Nè! Anh lái chậm chút! Coi chừng làm hư xe của em đó!” Úc Tử Duyệt hâm hực nói khi thấy anh coi chiếc xe con bọ của mình như chiếc Hummer đại bàng của anh.

“Hư anh đền!” Anh trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang vẻ không vui. Vật nhỏ này, mới tức thì còn cười cười nói nói với cái tên thầy giáo kia, còn bây giờ nói chuyện với mình thì là cái bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ này!

Lăng Bắc Hàn loáng thoáng nhớ tới có một câu nói thế này: Đàn ông thông minh phải cưng chiều vợ đến không coi ai ra gì mới được, để những tên đàn ông khác nhìn vào đều không chịu nổi mà đừng có ngấp nghé.

Hiện tại, dường như nguồn tiêu thụ của cô càng ngày càng có giá rồi, đến cả đi học huấn luyện cũng có thầy giáo theo đuổi....Lăng Bắc Hàn vừa nghĩ đến đây, chuông cảnh báo ngay lập tức vang lên mãnh liệt. Dùng đuôi khóe mắt liếc về hướng cô, chỉ thấy cô vẫn mặc kệ mình cứ cắm đầu cầm vào máy ảnh, hình như đang lật xem hình ở trong đó.

Úc Tử Duyệt thật sự coi như không thấy Lăng Bắc Hàn, mà chỉ lo xem máy ảnh, chọn ra những ảnh phù hợp cho những kế hoạch có thể dùng làm phỏng vấn. Mãi đến khi về đến, bị Lăng Bắc Hàn nhắc nhở cô mới cất máy chụp hình vào.

Úc Tử Duyệt đã không còn thấy chiếc xe quân đội rằn ri kia ở dưới lầu nữa, cô buồn ngủ ngáp một cái. Lăng Bắc Hàn nhận lấy chiếc máy ảnh và túi xách từ tay cô rồi bỏ đi trước, cô đi theo phía sau anh bước lên lầu.

Lần này Úc Tử Duyệt không quên gọi điện thoại về nhà cũ, nhắn lại với Dì Vương là mình và Lăng Bắc Hàn sẽ ở lại nhà trọ, tránh cho họ lại nghi ngờ lung tung.

Lăng Bắc Hàn đi ở đằng trước khi nghe được lời cô nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm thấy cô quả thật đã chính chắn không ít.

Úc Tử Duyệt vừa vào cửa, sau khi đổi đôi dép, cô giựt lại túi xách từ tay Lăng Bắc Hàn, “Em đến phòng sách làm việc......” Cô lạnh nhạt nói xong liền đi tới hướng phòng sách, bỏ lại Lăng Bắc Hàn đứng đó với vẻ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác.

Úc Tử Duyệt đúng thật là đến phòng sách làm việc, cô mở nội dung hôm nay phỏng vấn trong máy ghi âm ra chăm chú nghe. Sau đó đánh máy lại những vấn đề mình phỏng vấn mấy cụ già ra thành bản thảo. Do ngón trỏ tay trái bị thương nên cô gõ chữ cực kỳ chậm.

Còn phải loay hoay đem toàn bộ ảnh chụp được trong máy SLR ra rồi điều chỉnh sàng lọc lại từng tấm một. (SLR là tên viết tắt của máy ảnh Single Lens Reflex)

Lăng Bắc Hàn bưng một chén bánh trôi nước nóng hổi đứng ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn Úc Tử Duyệt ngồi trước máy vi tính nghiêm túc chuyên tâm làm việc, trên môi bất giác nở nụ cười nhẹ.

Anh đã hỏi Trình Ngọc Bách có phải yêu cầu cô tăng ca vào Tết Nguyên Đán hay không. Trình Ngọc Bách nói đó là do cô tự nguyện, cô nói nghỉ phép mấy ngày cũng không biết làm gì, cho nên muốn tìm chút việc để làm. Trình Ngọc Bách chỉ thuận miệng nói vài chủ đề nội dung phỏng vấn với cô, không ngờ cô đi làm thật, mà lại còn nghiêm túc và hết mình như vậy.

“Ăn chút đồ ăn khuya đi!” Lăng Bắc Hàn đi vào trong nhẹ giọng nói, sau đó để chén trôi nước nóng hổi lên bàn trà cạnh ghế sofa.

Úc Tử Duyệt ngửi thấy mùi thơm, bụng đúng lúc kêu lên ục ục. Cả ngày nay chỉ ăn có hai cái bánh bao nhân thịt, Úc Tử Duyệt cũng không làm màu vội vàng ngồi xuống ghế dựa kế bên ghế sofa.

Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bàn làm việc, tiện tay sắp xếp lại bàn sách hơi lộn xộn cho cô.

“A....Nóng quá....” Do ăn quá vội, đầu lưỡi bị phỏng nước chè, Úc Tử Duyệt hết hồn hô lên.

“Em chưa ăn cơm tối?” Nhìn dáng vẻ nhai nuốt ngấu nghiến của cô, Lăng Bắc Hàn đau lòng hỏi, ngồi xuống thành ghế dựa Úc Tử Duyệt đang ngồi, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chăm.

Nuốt xuống miếng trôi nước trong miệng, Úc Tử Duyệt ngước mắt nhìn anh nói, “Ăn bánh bao nhân thịt!” Cô có sao nói vậy, nói ra khỏi miệng mới cảm thấy mình nói nhiều với anh làm gì chứ, lập tức cúi đầu xuống.

Đồ lính thúi! Còn lâu em mới nói chuyện lại với anh!

Nhưng nhờ ăn được viên trôi nước ngòn ngọt mà trái tim cảm thấy ấm áp hơn nhiều, vết thương kia cũng được an ủi phần nào. Nhưng khi nghĩ tới anh nói sẽ ly hôn với mình, trong lòng lại cảm thấy đau nhói như kim châm.

Chuyện đó cứ như cơn ác mộng đeo bám cô suốt mấy ngày nay, cô còn thường hay mơ thấy cảnh anh lôi kéo mình đòi ly hôn.

“Ai cho phép em ăn mấy thứ không có dinh dưỡng đó hả?” Lăng Bắc Hàn nghe cô nói ăn bánh bao nhân thịt liền tức giận nói.

“Ai cần anh lo......” Úc Tử Duyệt thở khì lầu bầu nói. Lăng Bắc Hàn ném cho cô ánh mắt cảnh cáo làm cô phải ngoan ngoãn cúi đầu xuống vì rất sợ Lăng Bắc Hàn sẽ đánh mình!

Lăng Bắc Hàn tiện tay mở ra những hình ảnh cô đã chụp được. Dưới ánh sáng của màn hình, từng tấm ảnh của những cụ già với gương mặt phủ đầy nếp nhăn lần lượt hiện ra......

Kỹ thuật chụp ảnh của cô rất tốt, phác họa cũng rất khéo.

Ví dụ như: Có một bà lão đang cầm bức ảnh gia đình, tấm ảnh nói lên sự gửi gắm với mong muốn được cả nhà đoàn tụ. Còn có hình ảnh một người lớn tuổi đứng ở đầu thôn, trông ngóng nhìn về phía một đoàn tàu lửa ở ngoài đường cái với niềm chờ mong "Con ơi hãy trở về đi". Còn có một người tay bê một rổ trứng gà, như đang muốn nhắn nhủ với ai đó là rổ trứng gà này đang để dành đợi họ trở về nhà cùng ăn.

“Anh sang ghế sofa ngồi đi, em phải làm việc tiếp!” Úc Tử Duyệt ăn hết sạch chén chè trôi nước rồi đi tới cạnh bàn sách, thấy Lăng Bắc Hàn đang lật xem mấy ảnh kia, cô nhỏ giọng nói.

Lăng Bắc Hàn nhường lại chỗ cho cô nhưng không rời đi, mà kéo lại một chiếc ghế xoay khác ngồi xuống cạnh cô.

“Sau này anh hãy bớt chống đối với bà nội và ba mẹ đi, thực ra họ cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi!” Úc Tử Duyệt thành thạo chèn một tấm ảnh vào trong văn bản word, vừa nhìn những cụ già trong hình vừa nói.

Làm bậc cha mẹ thật ra cũng đâu có dễ dàng gì. Hôm nay sau khi đi phỏng vấn những cụ già kia về cô đã hiểu ra được điều đó, cho nên đã ngay lập tức gọi điện thoại về ẹ.

Trên gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn thoáng hiện vẻ nghi ngờ, cau mày nhìn cô hỏi, “Tốt cho anh?”

Trong lòng Úc Tử Duyệt thấy tủi tủi, sau đó nở nụ cười nhạt nhẽo nói, “Sợ em cắm sừng anh.....Hơn nữa người nhà anh vốn dĩ là vừa ý chị Huyên Huyên, họ cho rằng người như em không xứng với anh, sợ làm mất thể diện của anh không phải sao? Đó là ý nghĩa của câu là vì muốn tốt cho anh!” Úc Tử Duyệt cố chịu đựng sự chua xót trong lòng nói.

“Úc Tử Duyệt! Anh không cho phép em nói mình như vậy!” Lăng Bắc Hàn vừa đau lòng lẫn tức giận nạt lại cô.

Cô quay đầu lại nhìn anh, “Phản ứng dữ dội như thế để làm gì, dù sao kẻ da mặt dày như em đã miễn dịch với mấy chuyện thế này rồi.” Cô nói xong lại quay về nhìn lên màn hình máy vi tính.

Lăng Bắc Hàn bất thình lình vươn tay tới giữ chặt eo cô, kéo mạnh cô ngã vào lòng rồi nhấc cho cô ngồi lên đùi mình. Chiếc ghế dựa xoay vòng vòng khiến Úc Tử Duyệt choáng váng mặt mày, ngay sau đó cảm giác đôi môi đã bị anh ngăn lại.

Một tay ôm cô, một tay nâng phía sau đầu cô, Lăng Bắc Hàn quyết liệt mút lấy hương vị thơm ngọt của nước chè còn sót lại trong miệng cô, đầu lưỡi của anh nóng lòng vơ vét không bỏ sót một chút ngọt ngào nào ở bên trong.

Úc Tử Duyệt bị anh hôn đến ngất ngây choáng váng, tim đập loạn xạ, thỉnh thoảng nhút nhát đáp lại anh vài lần, khi sắp không thể nào thở nổi nữa anh mới buông cô ra.

Đôi mắt hạnh mông lung nhìn gương mặt tuấn tú của anh, ghét mình còn hôn mình?

“Đồ lợn giống!” Cô tức giận thở khì khì mắng, “Em phải làm việc đấy, đừng quấy rầy em nữa! Tối nay em ngủ phòng khách, anh cứ về phòng ngủ đi!” Cô như một bà chủ độc tài ra lệnh cho anh.

Nhóc con không biết phân biệt lớn nhỏ này! Dám mắng mình là đồ lợn giống?

Mặt Lăng Bắc Hàn tái mét nhìn cô chằm chằm, “Vậy thì đi ngủ với anh!” Dứt lời bế bổng cô lên đi nhanh ra cửa.

“Đừng! Em còn phải làm việc! Lăng Bắc Hàn, anh thả em xuống!” Cơ thể nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt giãy dụa, tức giận đánh đấm vào ngực anh. Nhưng Lăng Bắc Hàn vẫn bế cô, một cước đá văng cửa phòng ra, sau đó đi tới ném cô lên giường, kế tiếp bá đạo cúi xuống bao phủ thân thể nhỏ bé của cô.

Úc Tử Duyệt ý thức được nguy hiểm sắp tới, giận dữ trừng mắt nhìn anh, “Anh đừng chạm vào em! Không được ép buộc em!” Cô nhìn anh nói với vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

“Em là vợ anh! Phải có trách nhiệm thỏa mãn anh!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm gằn giọng nói, sau đó luồn một tay vào trong lớp áo len của cô......

“Không thích em thì đừng đụng em! Em không phải là công cụ để anh thõa mãn!” Lòng tràn đầy bi thương, Úc Tử Duyệt căm ghét trừng mắt nhìn lại anh rống lên.

Lăng Bắc Hàn bị cô quát lại như vậy, ngay lập tức dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt căm hận cùng sự chán ghét đó của cô, trong lòng anh bị tổn thương đau nhói. Ánh mắt trách giận này của cô giống y với cái ngày mà Lệ Mộ Phàm xảy ra chuyện.

Thấy Lăng Bắc Hàn chịu buông tha ình, Úc Tử Duyệt vội vàng lao xuống giường, xỏ dép chạy ra khỏi phòng ngủ về thẳng tới phòng sách đóng cửa lại, tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, cô mệt mỏi tựa vào sau cánh cửa.

Tại sao không nói thích mình?

Bởi vì vốn dĩ anh ta không hề thích mình!

Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thật thất bại, cô lại ngồi xuống trước máy vi tính sững sờ nhìn màn hình.

Không có tâm trạng để làm việc nữa, cô mở Microblogging ra, luôn ghi nhớ lời căn dặn của tổng biên tập, bình thường những lúc rãnh rỗi nên xem nhiều tin tức trên mạng, điều này cũng có thể phát triển về mặt kiến thức.

Đã 11 giờ 30 tối, không còn nhiều người online lắm. Nhưng Nhan Tịch vẫn còn đang online. Úc Tử Duyệt mở Microblogging gọi IQ Ức Tích Nhan. Chỉ một lát sau, Nhan Tịch đã chủ động gửi tin lại cho Úc Tử Duyệt, hỏi sao cô còn chưa ngủ.

“Chị Nhan, anh ấy không thích em, vậy sao còn đòi làm chuyện kia với em chứ?”

..............

Nhan Tịch im lặng một lát sau mới gửi tin lại.

“Sao em biết anh ta không thích em? Chú ấy trầm tính như vậy, dù có thích em cũng không dễ dàng mà mở lời nói ra đâu. Cũng giống như em vậy đó.”

“Nhưng em vừa mới hỏi rồi, anh ấy không trả lời!”

“Chú già đó đang ở nhà á? Duyệt Duyệt, em vừa làm sai chuyện gì à? Em từ chối cùng chú ấy làm chuyện ấy sao?

“Dạ.....”

“Miếng thịt ngon đến miệng sao lại để vuột mất chứ! Duyệt Duyệt, chú ấy thích em, yêu em mới muốn làm chuyện đó với em. Đúng ra em không nên cự tuyệt chú ấy như vậy, đàn ông tự ái thực sự rất đáng sợ”

“Cự tuyệt thì làm sao? Cho dù em không làm, anh ấy cũng đâu có chết! Anh ấy muốn làm thì đi tìm mấy em chân dài kia đi! Bên ngoài thiếu gì hồng nhan tri kỷ!”

“Úc Tử Duyệt! Em đúng là đồ ngốc mà! Bây giờ hãy nhanh đi dỗ ngọt ông chú đi! Em như vậy, sẽ chỉ khiến cho khoảng cách của cả hai càng lúc càng xa thôi! Nhanh đi!!!!”

“Không được đâu! Lần trước em mặc đồ đến nhìn thấy cả bên trong đến quyến rũ anh ấy, anh ấy cũng.......Ai, không nói nữa! Chán chết đi được! Đồ đàn ông thối! Không có ai là người tốt cả!”

“Duyệt Duyệt! Bệnh bà cụ non của em lại tái phát rồi đấy! Chắc chắn bây giờ ông chú đang rất đau lòng đấy. Mau đi đi! Có vấn đề gì thì đôi bên cùng nhau nói rõ ràng là được thôi mà, đừng kìm nén trong lòng!”

Đọc những lời ca cẩm của Úc Nhan Tịch, Úc Tử Duyệt thở dài một hơi rồi tắt máy tính, đứng dậy đi về phòng ngủ.

Mở đèn lên thấy Lăng Bắc Hàn đang nằm trên giường chùm kín chăn, thật đúng là bí hơi mà! (từ bí hơi này cũng đồng nghĩa với từ đầm tính hay ít nói mà khi nãy Nhan Tịch nói ý ^^)

Úc Tử Duyệt đi tới tủ quần áo, lấy quần áo đi tắm rửa. Tắm rửa xong, lúc sấy tóc bỗng nhớ tới sự dịu dàng của Lăng Bắc Hàn lần trước khi sấy tóc ình, trong lòng cô bắt đầu chuyển động, liền rút máy sấy ra đi trở lại phòng ngủ.

"Lăng Bắc Hàn! Mau ngồi dậy giúp em sấy tóc!" Úc Tử Duyệt đứng cạnh giường, một tay xốc chăn lên nhìn anh bá đạo nói.

Lăng Bắc Hàn mở mắt ra, thấy cô mặc áo ngủ, đầu óc ướt sũng, vẻ mặt ngông nghênh đang đứng bên giường nhìn mình, dáng vẻ này ngược lại khiến anh cảm thấy cô thật đáng yêu, chuyện không vui vừa xảy ra khi nãy lập tức biến mất không còn bóng dáng.

"Lại đây, ngồi xuống!" Anh trầm giọng nói.

Úc Tử Duyệt vội vàng chui vào lòng anh. Lăng Bắc Hàn cắm điện, bật công tắc, một tay luồn vào mái tóc ướt sũng của cô, một tay cầm máy sấy tóc hong tóc cho cô.

Cô rút vào lòng anh, cảm nhận sự chăm sóc, sự ấm áp của anh, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau nhức.

Cô không biết yêu cầu này của mình có tính là không hiểu chuyện hay không. Bởi vì bản thân rõ ràng có thể tự mình hong khô tóc, nhưng lại muốn được anh ân cần làm thế ình.

Có lẽ người phụ nữ nào khi yêu cũng mong muốn được quan tâm chăm sóc như thế.

Yêu.......

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lăng Bắc Hàn.

Anh tắt máy sấy, nhìn cô nhíu mày hỏi: "Nhìn cái gì?"

Úc Tử Duyệt xoay người lại nhìn anh, đôi tay lớn mật ôm lấy gương mặt tuấn tú của anh, nhìn chằm chằm vào gương mặt đó: Hàng lông mày đen rậm, mắt sâu, sống mũi thẳng, môi mỏng, khuôn mặt thon gầy cương nghị.

Cô bạo dạn nhìn anh, không tự chủ nuốt nước miếng cái ực, sau đó đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh!

Lăng Bắc Hàn, em yêu anh!

Đáy lòng cô không ngừng gào thét. Chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt khéo léo tách hàm răng anh ra tham lam tiến vào, học theo cách của anh vụng về trêu chọc đầu lưỡi anh.

Sau một hồi sửng sốt, Lăng Bắc Hàn mới hoàn hồn, bàn tay to giữ chặt lấy gáy cô, từ bị động chuyển sang chủ động, điên cuồng mút lấy cái miệng nhỏ của cô, hai tay giữ chặt eo cô để cô áp sát vào mình.

Tim đập vô cùng nhanh. Lăng Bắc Hàn điên cuồng như thế khiến Úc Tử Duyệt không khống chế được, hai tay đành bất lực ôm lấy cổ anh, quỳ gối trước mặt anh, để mặc anh tàn sát bờ môi mình, nghe âm thanh mờ ám của đầu lưỡi hai người giao nhau, nước miếng từ khóe miệng chảy lan tràn ra khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.

"Cho anh nha....." Lăng Bắc Hàn rời môi cô, để vật nóng như lửa của mình giữa hai chân Úc Tử Duyệt, khàn giọng thì thầm nói vào tai cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt mông lung nhìn anh, dùng lý trí duy nhất còn sót lại hỏi: "Cô gái kia là ai?"

Ánh mắt Lăng Bắc Hàn thoáng tối lại, trong mắt hiện lên vẻ khó xử: "Bí mật quân sự......Anh tuyệt đối sẽ không phản bội em!" Anh cắn dái tay cô, nhỏ giọng nói vô cùng kiên định.

Cô nhìn anh với vẻ mặt tin tưởng. Ngay sau đó, liền chủ động cởi áo ngủ trên người ra.

Chiếc cổ thon dài đẹp đẽ, bờ vai mảnh khảnh bóng mịn, xương vai nhỏ hẹp gợi cảm, làn da trắng nõn mềm mại như tuyết cùng với bầu ngực đáng yêu khiến người mê mệt bỗng chốc hiện ra trước mắt Lăng Bắc Hàn.

Úc Tử Duyệt nở nụ cười duyên dáng đầy mê hoặc ngả người về phía sau. Lăng Bắc Hàn cũng thuận thế nằm đè lên cô, há miệng ngậm lấy nụ hoa nõn nà của cô.

Đôi chân suông dài mảnh khảnh của cô như yêu tinh trường lên quấn chặt eo Lăng Bác Hàn, cơ thể khéo léo ưỡn cong lên nghênh đóng sự tấn công của anh, trong miệng còn phát ra âm thanh mờ ám ru hồn người.....

Lăng Bắc Hàn yêu chết mất dáng vẻ lẳng lơ hoang dã của cô vào giây phút này, hai tay cô ôm lấy đầu anh không ngừng ma sát, khiến anh cảm thấy như có luồng điện lủi khắp toàn thân.....

Ưm....Một bên ngực bị anh bao phủ, cô bắt lấy bàn tay của anh để lên một bên còn lại của mình, để bàn tay thô nhám ma sát nhào nặn vuốt ve, cái cảm giác sung sướng tê tê dại dại từ đỉnh đầu lan tỏa khắp toàn thân, khiến Úc Tử Duyệt ậm ừ rên rỉ ra tiếng......

Cái đầu nhỏ của cô không ngừng lắc lư qua lại, mái tóc đen nhánh xõa ra như rong biển trải dài, vẻ mặt mê ly, đầu lưỡi hồng hào còn thỉnh thoảng hé ra liếm liếm cái miệng nhỏ, hình ảnh này khiến nơi nào đó của Lăng Bắc Hàn trướng đến muốn nổ tung.

Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, tà ác cọ cọ vào sâu trong khu rừng rậm kích thích điểm nhạy cảm của cô. Úc Tử Duyệt nhìn anh bằng đôi mắt mê ly, oằn oại kêu ra tiếng, như đang cầu xin anh.....

Ngón tay từ từ tiến vào bên trong, ra vào lúc sâu lúc cạn.....

Cô không kiềm được bật lên tiếng rên rỉ, nửa người trên lắc lư dữ dội nhiệt tình nghênh đón sự tấn công của anh, chỉ chốc lát sau đã phải chịu khuất phục trước ngón tay trêu đùa của anh, một lượng lớn chất nhờn tuôn trào ra mãnh liệt....

“Ah.....” Thấy nơi đó của cô bắt đầu co rút, Lăng Bắc Hàn vội rút ngón tay ra đút vào miệng cô, Úc Tử Duyệt như con mèo nhỏ thấy được miếng mồi liền vội vàng ngậm lấy......

Trong khi cô còn chưa khôi phục lại dư âm sau cuộc cao trào, anh bỗng thúc người tiến vào trong cô, “Ưm….” Cô rên rỉ mút chặt ngón tay anh, mùi vị dịch yêu ngai ngái thuộc về bản thân đều bị cô mút sạch.

Hai người quấn chặt nhau không rời, cô như cảm nhận được sự hiện hữu của anh, vẻ mặt mê ly nhìn tới anh, gắt gao siết chặt cơ thể anh, “Đừng bỏ rơi em....” Kề sát vào tai anh, cô rướm nước mắt nghẹn giọng nói.

Lời của cô kiến trái tim Lăng Bắc Hàn đau nhói, ôm chặt cô hơn, càng không ngừng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhưng không trả lời chỉ có thể dùng hành động trực tiếp nhất để nói nói cho cô biết: Mình rất muốn cô, rất cần cô!

Không biết đã muốn cô bao nhiêu lần, đến khi cô mệt mỏi kiệt sức vẫn chưa chịu buông tha, một hồi lâu sau, từ tiếng rên rỉ biến thành từng tiếng cầu xin tha cho, ở lần cuối cùng cô tưởng chừng mình như sắp sửa ngất đi, anh mới chịu buông tha cho cô.

Khi Úc Tử Duyệt mơ màng tỉnh lại là đang ở trong bồn tắm, cô ngồi ở trong lòng anh, nhìn ngón tay anh đang từng chút trượt dọc trên cơ thể mình, mặt cô thoáng hồng lên nói, “Ngủ đi...Em mệt quá....” Cô vô lực xụi lơ trong ngực anh, nhắm mắt lại hưởng thụ sự âu yếm của anh.

“Nếu không ngủ, em cho rằng anh sẽ làm gì đây? Hử?” Lăng Bắc Hàn hôn lên trên trán cô thì thầm hỏi, trong giọng nói còn có vẻ tà tâm, vật cứng rắn kia lại ngốc đầu cộm lên từ phía sau cô.

“Hả....Anh là đồ ngựa…..Á......” Nói còn chưa hết lời, anh đã thủ sẵn ở bên hông cô, dùng sức nhấn một cái tiến vào cô ngay tại trong bồn tắm!

“A....Lấy ra đi....Em khó chịu quá.....” Úc Tử Duyệt uốn éo bờ eo nhỏ của minh tức giận nói, hai tay nắm chặt thành bồn tắm.

Anh đâu dễ gì mà bỏ qua cho cô, theo động tác của anh, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm lại diễn ra một màn ân ái kích thích, tiếng nước chảy rào rào xem lẫn tiếng rên rỉ của cả hai, cùng với bọt nước bắn tung tóe như mưa nặng hạt ầm ầm nện xuống nền đất......

Sau khi đại chiến trong phòng tắm, anh tắm rửa lại cho cô sạch sẽ rồi bế cô đi về phòng ngủ, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của cô mà thõa mãn nhắm hai mắt lại.

Suốt nửa tháng qua, đây cũng là giấc ngủ mà Úc Tử Duyệt cảm thấy ngủ ngon nhất, đang ngủ mơ mơ màng màng, cô có cảm giác như có người đang hôn mình, cô duỗi chân đạp thẳng lên cái gì đó đang đè nặng lên người, sau đó ngáp một cái mới từ từ mở mắt ra…..

Cảm thấy trước ngực lành lạnh, Úc Tử Duyệt mở to mắt thì nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đang vùi đầu ở trước ngực mình!

“Khốn kiếp! Đừng.....Á......” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên, thế nhưng anh lại gian ác mút một cái thật mạnh.....

Đúng là đồ ngựa đực không biết sao cho đủ! Úc Tử Duyệt buồn bực mắng thầm, nhưng cơ thể lại không tự chủ mà cùng anh nghênh hợp. Lăng Bắc Hàn mừng rơn, đang chuẩn bị tiến vào trong cô thì chuông điện thoại di động bỗng vang lên.

Đó là tiếng chuông đặc biệt mà Úc Tử Duyệt chưa bao giờ nghe qua, trông thấy sắc mặt anh nghiêm túc bước xuống giường, khoác áo ngủ vào rồi cầm điện thoại di động vọt ra khỏi phòng ngủ mà cô chẳng hiểu gì. Thân thủ nhanh nhẹn giống như mấy đặc công được huấn luyện nghiêm khắc trong phim bom tấn của Mỹ vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.