Cố Tây Thành ghét bỏ mà buông tay Tô Nhan Hề ra, quay sang lườm cô một cái: "Còn không đi? Ngại chưa đủ mất mặt sao?"
"..." Tô Nhan Hề bực bội cắn răng, là ai làm mình mất mặt chứ hả?
Ra khỏi bệnh viện, đèn đường đã sáng rực.
Nhìn dòng người xe cộ tấp nập qua lại, Tô Nhan Hề xoa xoa bụng, mím mím cái miệng nhỏ nhắn.
Loay hoay cả một ngày, thật là đói!
Lúc này Cố Tây Thành đang đi về phía nhà để xe, Tô Nhan Hề nảy ra ý tưởng nhanh chóng chạy tới.
"Cố Tây Thành, tôi mời anh đi ăn cơm nhé!"
Cố Tây Thành đang chuẩn bị lên xe, động tác dừng lại một chút, ánh mắt quay lại nhìn về phía người nào đó đang chạy tới, như thể đang nhiên cứu mục đích của cô.
Tô Nhan Hề không chịu được ánh mắt hoài nghi của anh, đưa tay đẩy đẩy anh một chút.
"Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh đã cứu tôi mấy lần thôi!" Thuận tiện tránh việc về nhà lại bị bà nội dạy dỗ nữa.
Cố Tây Thành im lặng chừng nửa phút, lúc này mới thu hồi ánh mắt rồi lên xe.
Thấy anh như thế, Tô Nhan Hề liền đoán là anh đã đồng ý rồi.
Lập tức liền vui vẻ hí hửng leo lên xe ngồi.
"Lái xe, đến đường Cảnh Trình!"
Phố ẩm thực yêu mến ơi, ta đến đây!
Nếu mà so sánh, thì sắc mặt của Cố Tây Thành lại chẳng hề vui vẻ gì.
Nếu như anh nhớ không lầm, đường Cảnh Trình là con đường ồn ào loạn xạ nhất ở cái thành phố A này.
Trên đường đi, tâm trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trao-doi-cua-tong-tai/983231/chuong-27-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.