Con mắt Cố Tây Thành thâm trầm nheo lại, nhìn Tô Nhan Hề đang ngẩn ngơ.
- Cô ấy, từ hôm nay chính là vợ Cố Tây Thành tôi. Cô ấy cũng là người duy nhất Cố Tây Thành tôi cần chịu trách nhiệm.
Wow... Các cô gái đều hét lên kinh ngạc. Một số là ghen tị, một số oán trách, một số đang tức giận.
Cô Tây Thành làm hổn loạn hiện trường khóe miệng lạnh nhạt giương lên, rời khỏi lễ đường một cách soái khí.
Tô Nhan Hề nhìn theo bóng lưng của anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tại sao cô lại có loại ảo tưởng, những gì anh vừa nói dường như không phải với cô?
- Ngưỡng mộ, đố kị chết mất!
Lục An An bộ dạng phát cuồng, chọc vào tay Tô Nhan Hề.
- Tại sao cậu lại may mắn như vậy, lại có thể có thể kết hôn với một người đàn ông hoàn hảo như vậy. Trời ơi, mình không mong một người đàn ông nói với mình: Quẹt tùy ý. Chỉ mong một người đàn ông như Cố thiếu vậy: cô ấy là người duy nhất tôi cần chịu trách nhiệm. Oa oa oa, quá tuyệt vời.
- Dừng dừng dừng! Dại trai.
Tô Nhan Hề không thể chịu nổi sự điên khùng của cô.
Một người không muốn cùng tuyên thệ với bạn đi hết hôn lễ, rốt cuộc tốt chỗ nào?
Nhìn vào chiếc nhẫn giá trị không nhỏ trong tay, Tô Nhan Hề có cảm giác cầm miếng đồng hỏng sắt nát.
- Này, lẽ nào cậu không cảm động à?
Lục An An không phục nắm lấy vai của Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề bước đi không chú ý, vai kéo theo tay giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-trao-doi-cua-tong-tai/235811/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.