Mấy năm qua, cô tự nhận chính mình chưa từng lộ ra sơ sót. Lại nói, có một "chứng cứ" giám định DNA này, cô cũng không có chỗ nào khiến người ta hoài nghi.
Mộ Uyển Nhu liền lập tức phủ nhận cái suy đoán này, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cô vẫn chưa được hạ xuống.
Lẽ nào, là bởi vì đứa bé kia? Mộ Nhã Triết biết đứa bé kia không có bị chết non, mà là bị người phụ nữ kia giấu bên cạnh mình, hoài nghi cô ta có ý đồ gì bất chính với Mộ Gia, bởi vậy mới sai người đi điều tra lai lịch cô ta sao?
Nhất định là vì nguyên nhân này rồi!
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía cậu ta, lạnh lùng nói: Tôi đã nhìn thấy tài liệu này rồi, cậu sau này không được nhắc đến nữa, biết không? Coi như hôm nay cậu chưa từng nhìn thấy gì!"
Ngả Luân hơi run run, hiển nhiên biết dụng ý cô ta muốn cảnh cáo mình, sau đó thấy cô ta cầm tất cả tài liệu của Vân Thi Thi trong viện mồ côi từ mười mấy năm trước cùng những tài liệu có liên quan đến Vân Thiên Hữu lấy đi, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Không được nói cho tổng giám đốc những chuyện liên quan đến đứa bé này, dù chỉ một chút! Kể cả quá khứ của cô gái này cậu cũng không được phép nhắc đến chuyện cô ta từng ở viện mồ côi, biết không?"
Anh ta sững sờ nhướng mày: "..."
Thấy cậu ta không trả lời, ngữ khí Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tram-trieu-cua-tong-giam-doc/2149776/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.