Tiếu Tuyết gật gù, dẫn cô tới một tiệm cơm Tây mà cô đã từng yêu thích nhất, tiến vào một căn phòng trang nhã.
Đợi món ăn, Tiếu Tuyết liền vội vàng kéo tay cô lôi vào phòng rửa tay để truy vấn, Vân Thi Thi cũng không muốn gạt cô, chỉ là đối với những chuyện đã qua cũng không muốn tra cứu nữa liền đơn giản qua một lần.
Tiếu Tuyết nghe là vậy nhưng trong lòng đau đến cực điểm.
"Người mẹ kế kia của cậu đối với cậu như vậy quả thực là lòng lang dạ sói! Mình còn cảm thấy kỳ quái, lúc ấy ba cũng nhắc qua, sáu năm trước vân mệnh của Vân Thị bị đe dọa, nợ nần ghi đầy rẫy, nhưng chỉ một năm ngắn ngủi liền trả hết, không nghĩ tới, cậu phải trả giá nhiều như vậy... Cần phải như vậy không...?"
Vân Thi Thi cười nhẹ như mây gió: "Biết ơn báo đáp, không phải sao? Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Vân Thị, làm vậy cũng coi như mình trả lại một phần dưỡng dục cho ba.
Đoạn thời gian gian nan ở viện mồ côi kia, nhận sự ức hiếp, đó chính là ác mộng trong lòng Vân Thi Thi. Nếu không phải Vân Nghiệp Trình đem cô nhận nuôi. Chỉ sợ yếu đuối như cô khi đó thì chắc sẽ chẳng chịu nổi những khuất nhục ở đó.
Huống hồ sau đó, Vân Nghiệp Trình dành cho cô rất nhiều tình thương yêu, bao bọc của một người cha đối với con gái.
Còn nữa, tuy rằng đoạn thời gian kia khi cô sinh ra Hữu Hữu, đi lại gian nan, bây giờ nhớ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tram-trieu-cua-tong-giam-doc/2149773/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.