Hữu Hữu… cô không thể để bất cứ ai cướp đi con trai cô.
Vân Thi Thi giật mình, giờ đã là buổi chiều rồi, từ sáng đến giờ Hữu Hữu không nhìn thấy cô, có lẽ cậu nhóc đang rất lo lắng cho cô.
Theo thói quen, cô sờ sờ túi của mình, nhưng cô phát hiện ra đây không phải là bộ đồ của cô, cả điện thoại cũng không cánh mà bay.
Cô muốn quay vào phòng tìm điện thoại di động, nhưng cô thư kí lại ngăn cản cô.
“Cô Vân, cô muốn làm gì…?”
“Điện thoại tôi còn trong đó…” Vân Thi Thi không dám nói việc cô muốn gọi điện cho Hữu Hữu, nhưng Hữu Hữu ở nhà, cô rất lo lắng cho con trai mình.
Lý Lan cười, từ trong tập hồ sơ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, mỉm cười nói: “Đây sẽ là điện thoại mới của cô, cô yên tâm, danh bạ đều đã được lưu lại vào trong này rồi”
Di động này, là iphone của apple, màn hình lớn, mạng 4G tốc độ cao, con có mở khoá bằng nhận diện dấu vân tay, trị giá của nó chắc cũng phải vài ngàn nhân dân tệ chứ chẳng ít.
Vân Thi Thi tới bây giờ cái điện thoại mấy trăm tệ cũng chẳng dám mua, chứ đừng nói đến mấy ngàn tệ.
“Cho… cho tôi sao?” Cô ngốc lăng cầm lấy điện thoại, không hiểu tại sao lại cho cô cái điện thoại này.
“Đúng vậy, điện thoại của cô đã hư rồi, đây chỉ là chút tâm ý của tổng giám đốc thôi, xin cô hãy nhận lấy”
Trong lòng cô cảm thấy thật kì quặc, điện thoại cô đang bình thường, sao lại hư được? Cô không biết rằng Mộ Nhã Triết cầm trên tay cái điện thoại cổ lỗ sỉ của cô thì đã trực tiếp ném luôn vào xọt rác rồi.
Vân Thi Thi cảm thấy hơi lo lắng, cầm cái điện thoại mấy ngàn tệ trên tay, tay cô thật muốn phỏng.
Cô thật muốn biết những chuyện xảy ra tối qua, có phải cô đã bị tên tổng giám đốc này ăn lần nữa rồi không?
Thư kí thì đang ở đây, xem ra vị tổng giám đốc kia cũng không đến gặp cô, chắc chỉ muốn cô uống thuốc để phòng rắc rối về sau thôi.
Đối với người thuê cô, vị tổng giám đốc nào đó, một chút ấn tượng, cô cũng không có.
Tối hôm đó, cô bị bịt mắt, suốt một đêm, từ khi người đó đến đến khi rời đi, cô cũng không được nhìn thấy hình dáng của người đó.
Cô chỉ có thể nương nhờ ánh trăng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đó.
Là một người cao gầy, thân hình rất đẹp, cơ thể hoàn mỹ như thần.
Một đêm đó, chính là nỗi ám ảnh suốt 6 năm qua của cô.
Cơn ác mộng 6 năm trước, cô đã cố ép bản thân phải quên đi, nếu không phải vì Hữu Hữu, chỉ sợ giờ cô cũng chẳng còn trên thế giới này.
Mỗi ngày cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải xoá bỏ mọi quá khứ, nhất là người đàn ông đêm đó. Bây giờ, bên cạnh cô đã có Hữu Hữu rồi, chỉ cần nghĩ đến Hữu Hữu, cô đều có động lực để vượt qua tất thảy mọi chuyện.
6 năm qua, dù có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẫn luôn giữ khoảng cách với đàn ông.
Đàn ông, cô không cần! Cô có Hữu Hữu, điều đó đã quá đủ rồi, Hữu Hữu sẽ là người duy nhất cả đời này cô dựa vào.
Cho nên, dù là thế nào, cô nhất định phải bảo vệ Hữu Hữu, dù người kia có muốn đoạt lấy Hữu Hữu cô cũng tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Nhưng, đến khi cô thư kí kia cúi người nói ba chữ “Tổng giám đốc”, cô như bị sét đánh ngang tai.
Người cô không muốn nhìn thấy nhất, lại xuất hiện trước mặt cô.
Trên chiếc xe Bentley đắt tiền, cửa xe được mở ra, thư kí Lý cúi người với cô, cung kính nói: “Cô Vân, mời lên xe”
Ở ghế sau, có một người đàn ông ngồi đó, tư thái tôn quý thanh lịch, nhưng người đó không nhìn về phía cô, mà vẻ mặt chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng trông thật đẹp, lại có vài phần lãnh khốc vô tình, như một đế vương cao cao tại thượng vậy.
Nhưng, chỉ cần nhìn như một cái, Vân Thi Thi mơ hồ nhận ra…
Người này… chính là ‘ông chủ bạc tỉ’ đã thuê cô sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]