Trên bàn ăn.
" Băng nhi con ăn thử món này đi, mẹ dặn đầu bếl làm dành riêng cho con đó". Cô nghe vậy thì chỉ nhìn xong rồi ăn không lên tiếng một lời nào.Mẹ cô thấy thế thì cũng chỉ đành dồn nén sự mất mát vào trong lòng. Mọi người trên bàn thấy thế cũng tập trung vào dùng bữa không nói gì. Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong cô xin phép ra về không hề quay đầu lại.
" Haiz, tất cả cũng là tại chúng ta ban đầu không hề quan tâm hay để ý đến con bé. Đây đúng là bị trời phạt mà" bà cô lên tiếng.
" Bây giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng bù đắp phần nào cho con bé mà thôi.Cứ để cho con bé thoải mái làm gì mình thích đi" ông nội cô nhẹ nhàng nói ý kiến của mình với mọi người. Chính ông cũng nghĩ nếu như thời gian có thể quay lại được thì tốt biết mấy. Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ " nếu như".
Về đến Ngự viên cô lại tiếp tục vùi mình vào đống tài liệu. Cuộc sống của cô từ năm 18 chỉ có xoay quanh học tập và làm việc. Khi đi học không có ai chịu kết bạn với cô nên cô không có một người để chia sẻ những ưu phiền. Dần dần, cô quen với cuộc sống một mình.
Sáng hôm sau, cô thức dậy dùng bữa sáng. Cô luôn có thói quen uống cà phê và đọc báo vào buổi sáng. Hôm nay cô diện cho mình một outfit màu xanh, cùng với đôi guốc màu trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-tai-lanh-lung-cua-ong-trum-hac-dao/3648543/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.