Dương Thần xoắn xuýt không biết làm sao, há mồm, xấu hổ nói:
- Khụ khụ. . . Được. . . Được rồi. . . Nhược Khê bảo bối của anh. . . Em. . .
Sao bây giờ em khỏe quá vậy? Khụ khụ. . . Oi. . . Anh sắp tắt thở rồi.
Bởi Lâm Nhược Khê ghì chặt cổ hắn khiến hắn rất khó thở, đúng là khóc cười cũng chẳng xong.
Dây thừng thắt cổ không chết nếu vừa sống lại, lại bị vợ mình ôm chặt quá ngạt thở mà chết vậy Dương Thần sẽ thật oan uổng.
Lập tức, Lâm Nhược Khê buông Dương Thần ra, gạt nước mắt, nước mắt lưngtròng, dùng đôi tay trắng nõn đánh lên đùi hắn; liền ngực của chồng cũng không dám động vào.
- Anh vẫn còn đùa em! Anh là đồ không biết xấu hổ, đùa giỡn em! Ai đểanh tự sát! Ai bảo anh tự sát! Cái đồ bại hoại! . . . Hu hu. . . Bỏ mẹcon em mà đi. . . Hức hức. . .
Lâm Nhược Khê khóc như mưa. Vừa nãy, cô còn lạnh lùng như tòa núi băng giờ lại yếu đuối như cây non sắp chết.
Dương Thần ôn nhu ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng; giọng nói trầm ấm dỗ dành,trong mắt còn hiện lên vài phần bất đắc dĩ nhưng phần nhiều là ấm áp vàhạnh phúc.
Cảnh này, khiến Venus cùng những vị chủ thần khác ầng ậng nước mắt. Bầutrời cũng hết u ám; không khí cũng không còn lạnh lẽo nữa.
Mãi một lúc lâu sau mới dỗ được Lâm Nhược Khê ngừng khóc, Dương Thần mới rảnh vẫy tay về phía Côn Lôn Kính đang bay trên trời, Côn Lôn Kính từtừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273811/chuong-1659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.