Mông Tiêu Dao cười khà khà:
- Giống như nàng, nếu chỉ nghĩ đến việc tu luyện thì quá nhàm chán, tự nhiên muốn thinh thoảng phải thay đổi không khí chút.
- Thật sao?
Ngọc Tuyết Ngưng bỗng như một làn hương thơm, chợt xuất hiện trước mặt MôngTiêu Dao, đôi mắt đẹp gần trong gang tấc nhìn chăm chăm vào mặt, vào cằm người đàn ông đối diện, dịu dàng nói:
- Vậy bộ dạng xấu xí khônggià không trẻ, cũng là thú vui của chàng, còn giọng nói của ngươi nữa,chắc ngươi sẽ không nói với ta, tu luyện đến cảnh giới này, còn có thểvì qua năm vạn năm đã biến thành giọng ông già.
Mông Tiêu Dao sừng sốt một lát, tựa hồ nghĩ đến việc gì, lắc đầu bùi ngùi nói:
- Nàng không nhắc tới, ta cũng quên mất, tướng mạo và giọng nói này củata, thực ra là hơn bốn nghìn năm trước, khi thu nạp hai đệ tử cố ý thayđồi thành như vậy.
- À! Hóa ra là hai tiểu tử ngoài kia, tại sao?
Ngọc Tuyết Ngưng tò mò hỏi.
Mông Tiêu Dao bước tới bên bàn gỗ, rót trà dược thảo trên đảo cho Ngọc Tuyết Ngưng, đưa tách cho người đàn bà và từ tốn:
- Nhắc tới cũng là một câu chuyện thú vị, ta sẽ kể cho nàng nghe từ đầu, ngươi nghe xong có thể sẽ cảm thấy hứng thú.
- Đó là hơn bốn nghìn năm trước, Hoa Hạ đang ở trong thời điểm các bộ lạc quần hùng cát cứ.
- Những thủ lĩnh bộ lạc, dựa vào truyền thuyết trong bộ lạc, tự đặt tướchiệu cho mình như Viêm Đế, Hoàng Đế trong tiên nhân thượng cổ, để mọingười trong bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273773/chuong-1621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.