Lâm Nhược Khê nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế,cầm một chén trà nóng hổi tỏa ra hương thơm Lam Sơn, nghe thấy câu hỏicủa Dương Thần, mấy người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào mình, ung dungnhấp một ngụm trà, từ từ đặt xuống.
Trầm mặc một lát, Lâm Nhược Khê mới mở miệng, giọng nói rất trong trẻo:
- Lúc trước em có nói rồi, em cũng không rõ ràng lắm, là lúc đó em thấy Lam Lam bị bắt, em rất tức giận muốn bọn chúng chết hết.
-Về phần tại sao bọn chúng lại không đánh trả, em cũng không biết mìnhtại sao làm được thế, em chỉ nghĩ là bọn chúng không được cử động, để em có thể cắt đầu bọn chúng nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
-Còn nữa, em cũng không hiểu vì sao trong đầu việc đầu tiên nghĩ tới làmượn thanh đoản đao của Trinh Tú, tất cả là vô ý thức, không thể giảithích rõ được nguyên nhân.
Lâm Nhược Khê nói rất thành khẩn,hoàn toàn không thấy cô có ý giấu diếm gì, trên mặt cô thậm chí còn cómột chút mệt mỏi, với sự hoài nghi của mọi người, cô không còn sức đểgiải thích.
Sau khi nghe xong, Dương Thân yên lặng nhìn vợ một hồi, nở nụ cười dịu dàng:
- Nếu nghĩ không ra thì không cần cố nữa, chỉ cần em và con không có việc gì là tốt rồi.
Nói xong, Dương Thần đứng dậy, nói với mấy người Ngọc Lan Đình:
- Ngọc môn chủ, người gia tộc ẩn thế đã tìm tới tận cửa bắt nạt vợ contôi. Sự sỉ nhục này tôi không thể để yên; Bây giờ tôi tới tìm bọn họnhưng trước khi đi có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273724/chuong-1572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.