Những tu sĩ Lạc gia ở phía xa, không ai bảo ai cũng đã tự mình chạy trốn khắp nơi, Hỗn Độn cũng không muốn đuổi theo từng người.
Nó đang dùng kinh nghiệm của Dương Thần, biết rõ trong Huyễn cảnh chỗ nàocó số lượng tu sĩ lớn, chẳng hạn như Tiêu gia, Ninh gia, lại còn có cảHồng Mông, nó có ý định ăn từng nơi một, cũng không cần phải đuối theođám người Lạc gia này.
Hỗn Độnchính là mãnh thú bất diệt, nhiều năm tháng trôi qua khiến trí thôngminh của nó được tăng lên, nhưng nó không phải là con người, Nếu nói cókhuyết điểm gì, e là cái mà nó không thể khống chế, chính là lòng thamkhông đáy của bản thân.
Mặc cho xảy ra chuyện gì, Hỗn Độn đều muốn ăn sạch tất cả mọi thứ, đây chính là sự khác nhau giữa người và thú, cũngchính là nguyên nhân khiến cho các bậc tiên nhân
thượng cổ liều chết mà phong ấn nó vào Hỗn Độn đỉnh.
Bọn họ biết rằng, nếu Hỗn Độn không bị phong ấn, chuyện diệt vong của nhânloại sớm muộn cũng xảy ra, Hỗn Độn từ nhỏ đã không ngừng cắn nuốt vạnvật sinh linh, đây chính là số mệnh của nó, không phải là lựa chọn củabản thân Hỗn Độn.
Chi tiếc là, thật sự không có cách giết chết nó, bằng không nó đã bị nhiều người đánh
chết.
- A... Chạy nhanh thật
Hỗn Độn thì thào tự nói, nhấm nháp thướng thức cái dư vị của máu thịt lúcnày, sau đó hướng ánh mắt về phía Tiêu Chỉ Tình đang ở phía dưới Hỗn Độn đỉnh, cả người phi nhanh tới.
Tiêu Chi Tình thấy Hỗn Độn đỉnh nhìn mình chằm chằm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273686/chuong-1534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.