Trung Hải, tại biệt viện phía tây ngoại ô.
Đã là ngày thứ hai kể ừ khi Dương Thần từ Yến Kinh trở về, vào bữa sáng.
Trên bàn ăn, ngoài Lam Lam vẫn ăn uống hồn nhiên như mọi hôm ra, thì Lâm Nhược Khê, vú Vương và Dương Thần đều không có tâm trạng để ăn uống.
Thực ra, Dương Thần cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách suy nghĩ cả đêm.
Đi tìm Tuệ Lâm? Hay là để cô tự về núi Nga Mi?
Dương Thần phát hiện, trái tim của hắn vẫn đang dao động, chưa thể dứt khoát được.
Lâm Nhược Khê ăn được một nửa, rồi bất chợt buông đũa, nói với Dương Thần:
- Tuệ Lâm đã về núi Nga Mi rồi đúng không?
Dương Thần sửng sốt:
- Sao em biết?
- Cô ấy nhắn tin cho em, nói em không phải suy nghĩ nhiều, lại nói xin lỗi công ty của em.
Ngữ khí của Lâm Nhược Khê rất bình thản, nhưng ánh mắt lộ vẻ buồn buồn.
Dương Thần cười tự diễu:
- Sao cô ấy không nhắn tin cho anh?
- Anh muốn đi tìm cô ấy?
Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.
Dương Thần ngạc nhiên, ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào.
- Nếu anh muốn đi, em sẽ không ngăn cản anh.
Lâm Nhược Khê nói rõ ràng từng chữ một.
Dương Thần thở dài:
- Anh biết em sẽ không ngan cản anh, bởi vì cô ấy là Tuệ Lâm, nhưng cũng chính vì vậy mà anh không thể đi được.
Lâm Nhược Khê cười gượng:
- Em không biết là nên vui, nên thấy tiếc nuối hay nên thấy đau lòng đây?
- Đừng nghĩ nhiều nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273371/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.