Cả hội trường yên tĩnh như chết, đến tiếng của một cái kim rơi cũng có thể nghe được.
Không ai có thể ngờ tới, tại nơi đầu sóng ngọn gió này, trên ngọn lửa đang bốc hừng hực này, người con gái lại nhẹ nhàng bâng quơ giội lên một thùng dầu như vậy.
Ngay cả Vân Miểu sư thái bên cạnh trong vòng một khoảng thời gian ngắn ảo tưởng rằng, cô cháu gái của mình có phải đã bị trường hợp như vậy làm cho sợ hãi, điên rồi!?
Sau vài giây lặng ngắt như tờ, trong hội trường phát ra những âm thanh tuyệt đỉnh như sóng thần!
Ở phía xa tại Trung Hải, trước màn hình TV, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng lúng túng không nói nên lời.
Vú Vương giật mình che miệng há to, vẻ mặt vô cùng yêu thương và rối rắm nhìn Tuệ Lâm trên TV.
Dương Thần cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt, hung hăng nhéo một cái, hơi thở trở nên khó khăn!
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê bên cạnh nhẹ nhàng run rẩy, cắn chặt môi rưới, bỗng chốc quay người bước lên lầu.
- Tiểu thư, cô đi đâu vậy?
Vú Vương lo lắng hỏi.
- Nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Nhược Khê thản nhiên nói câu này, cũng không quay đầu lại bước vào phòng của mình.
Dương Thần không một chút cử động đứng yên tại chỗ, cũng không rảnh để quan tâm xem trong lòng Lâm Nhược Khê rốt cuộc có ý nghĩ như thế nào, trong đầu của mình, cũng đã loạn lung tung lên rồi.
Mà giờ phút này, Tuệ Lâm đứng trong hội trường là trung tâm của sự chú ý dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273369/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.