Dương Công Minh nhìn thấy tâm tư của đứa con trai, không vui cho lắm, nói:
- Đừng tưởng không có quan hệ huyết thống thì không phải là con cháu ta. Tên tiểu tử thối Dương Liệt là con trai ruột của con, mà nó còn phản bội nhà họ Dương ta, huyết thống? Không đáng tin cậy!
- Cha, Liệt Nhi vẫn chưa tìm thấy, làm sao biết rằng chính nó phản bội Dương gia chúng ta chứ? Có lẽ nó có nỗi khổ riêng?
Dương Phá Quân vội ngăn lời giải thích của đứa con trai.
- Lòng dạ nhỏ mọn, khó thành châu báu được.
Dương Công Minh sa sầm mặt xuống nói.
Quách Tuyết Hoa nghe rất lọt tai, cũng không phải không đúng, nhưng ngay cả Dương Phá Quân cũng bị quở trách, bà cũng không tiện mở miệng.
Đợi sau khi ăn gần xong, Dương Công Minh mới nói:
- Hai người các ngươi, đợi lát nữa rồi đi cùng ta, dẫn theo Lam Lam đến chuồng ngựa, các người chẳng phải cũng đi cưỡi ngựa sao? Đến lúc đó cũng phải luyện tập gân cốt một chút.
Quách Tuyết Hoa khó xử nói:
- Cha, hôm nay sợ không được rồi, con đã hứa với mẹ, trở về để chúc sinh nhật đứa cháu họ.
- Ồ, là con trai của anh cả con-Quách Dược hả?
- Không ngờ cha vẫn còn nhớ rõ.
Quách Tuyết Hoa gật gật đầu.
- Được rồi, được rồi, nên về nhà mẹ đẻ, thăm gia đình, đã như vậy thì không ép con nữa. Đợi lát nữa đi đến kho cất đồ, mang theo vài món quà nhỏ để tựng, đừng xấu hổ, nếu không thì mất mặt nhà chúng ta lắm. Còn ông già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273340/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.