Lâm Nhược Khê hơi nhíu mày, dường như hoàn toàn không nghe được lời Vương An nói, hỏi:
- Tiền thuốc men hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ chi trả hết. Nếu như còn yêu cầu gì khác thì chúng ta chỉ còn cách lên tòa án.
Bà Vương cười nói:
- Lỗ tai cô điếc à? Chồng tôi nói cô không nghe thấy sao ? Dập đầu nhận sai đi, nhà chúng tôi thiếu tiền của các người sao ?
- Chết tiệt, dám chửi bà xã của tôi sao?
Dương Thần đứng lẳng lặng ở phía sau, vừa rồi còn đang ngáp, nhưng bắt đầu nghe thấy có người mắng nhiếc Lâm Nhược Khê thì liền chạy đến như tên bay.
Giơ chân phải lên, đá vào ngực bà Vương.
“ Bốp!”
“ Bốp!”
Một tiếng hét vang lên, thân thể bà Vương liền bay ngược ra, đập vào bàn làm việc.
Mặc dù Dương Thần không dùng sức thật sự, nhưng cũng đủ khiến bà Vương bị đá bay.
Dù sao giết người ở đây cũng không hay.
Mọi người đều ngây người ra, không biết con gia súc nào từ đâu chạy ra đột nhiên đá người, lại còn rất dứt khoát.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Anh làm gì thế, đã đủ loạn rồi mà anh còn làm loạn thêm nữa sao?
Dương Thần cười lớn nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện của bọn trẻ thì bọn em cứ nói chuyện, nhưng bà ta lại chửi em, anh làm chồng em làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ ? Đây là vấn đề của nguyên tắc và thái độ.
Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười, đã hiểu ra một điều, tên này đến đây chỉ quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273297/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.