Nhưng Dương Thần sớm đã đoán được có chuyện này, huống hồ là mấy đứa bé, cất bước nhanh chóng chặn đường đi của mấy cô bé, cười như không cười nhìn đám trẻ con.
- Người lớn hỏi phải trả lời, chạy trốn là phải ăn đòn đấy.
Đám bé gái bị dọa sợ, run lẩy bẩy lùi về phía sau.
- Ôi trời, chạy cái gì chứ.
Mấy người Quách Tuyết Hoa đuổi theo, khom người tiếp tục hỏi:
- Em gái, nhanh nói đi, người nào bảo mấy đứa đến bán bánh Trung thu?
Lần này Dương Phá Quân cũng có vài phần hiếu kì mà chạy tới, đối với tìm đám người xấu, hiển nhiên so với thông cảm với bé gái thì có hứng thú hơn.
- Cháu… Chúng cháu không biết.
Cô bé đen đen đi đầu nói.
- Sao có thể không biết chứ, không cần sợ, nói cho cô, sẽ không có chuyện gì đâu.
Quách Tuyết Hoa nhẫn nại hỏi.
- Chúng cháu thật sự không biết…
Một cô bé khác khóc lóc thảm thiết nói.
Dương Thần híp híp mắt, cúi đầu nói:
- Thế này đi, nếu như mấy đứa nói ra, bọn ta sẽ mua tất cả chỗ bánh Trung Thu, thế nào?
Mấy cô bé vừa nghe, lập tức có dáng vẻ động lòng, nhưng rất nhanh giống như nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng liên tục lắc đầu.
Sắc mặt Dương Thần nghiêm lại, nói:
- Nếu như mấy đứa không nói, thế thì hôm nay chú không để mấy đứa về. Cô bé, chú mua phải bánh Trung thu kém chất lượng, quá hạn sử dụng, nếu đợi chú báo cảnh sát, chú cảnh sát sẽ đến bắt mấy đứa đấy.
- Chú cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273192/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.