Rơi vào đường cùng, Dương Thần cũng chỉ đành ngồi trên giường, yên lặng nhìn cô xử lý công văn, tiện thể suy nghĩ chuyện “Tam Muội chân hỏa”.
Đợi gần một giờ, Lâm Nhược Khê mới làm xong tất cả công việc, duỗi thắt lưng, sau khi che miệng ngáp thì xoay người đứng dậy.
Thấy Dương Thần đang ngồi trong chăn mắt trông mong nhìn cô, nào có không rõ cái ý nghĩ của hắn chứ, Lâm Nhược Khê không khỏi lườm hắn một cái.
- Thế nào cũng phải đêm nay sao, cũng mệt cả ngày rồi, buổi sáng hôn lễ, buổi tối lại nhiều chuyện như vậy, hôm khác được không?
Dương Thần thất vọng nhưng cũng không có cách nào khác, cũng không thể ép buộc Lâm Nhược Khê dùng chân nguyên để kích thích hưng phấn được…
- Em yêu, em nghĩ gì thế, anh là vì đồng cam cộng khổ, cố ý chờ em cùng ngủ mà.
Dương Thần tràn đầy biểu cảm nghiêm túc.
Lâm Nhược Khê phì cười ra tiếng, yên lặng không nói gì leo lên giường, nép vào trong chăn.
Nằm gần ngay cạnh hắn, Dương Thần có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhài ngào ngạt trên người cô, còn kèm theo mùi sữa nhàn nhạt, mùi vị dễ chịu khiến người ta say mê.
Dưới ánh đèn đầu giường, da thịt của khuôn mặt Lâm Nhược Khê trong suốt giống như sứ trắng, trắng mịn đem theo một chút hồng hào, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiến người khác phạm tội.
- Ngẩn ngơ cái gì, đừng nhìn nữa, tắt đèn đi.
Lâm Nhược Khê thực sự hơi mệt, dù sao cô cũng không phải như Dương Thần, ngủ hay không ngủ thực sự cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273188/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.