Lập tức không khí có chút lạnh.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong mắt có một tia đau lòng nhìn về phía Dương Thần.
Dương Thần cúi đầu đột nhiên cười nói:
- Tôi cũng muốn cho mọi người xem, nhưng thật ra tôi không có.
Đường Tâm cũng nhận ra chính mình đã hoi việc không nên, ngơ ngác nhìn Lý Độn, hơi xấu hổ.
- Lão Dương, anh đừng để bụng, Tâm Nhi không biết quá khứ của anh.
Lý Độn lúc này đã nghiêm chỉnh lại, thành khẩn nói.
Dương Thần khoát tay áo:
- Tôi không trách cô ấy, với logic của người bình thường, dù thế nào cũng phải có ảnh chụp làm kỷ niệm, tôi cũng vừa vặn nhớ tới, tôi thật là đặc biệt mà.
Lúc nhỏ rời Dương gia, lại mơ hồ vào ZERO, từ nhỏ lớn lên trong cảnh người ăn thịt người… chụp ảnh lưu niệm? Cho dù trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Một bàn tay mềm mại, nhẵn nhụi, trắng nõn từ phía dưới, nhẹ nhàng âu yếm trên đùi Dương Thần.
Dương Thần quay đi, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang dịu dàng nhìn mình.
- Đừng lo, anh không yếu ớt như vậy đâu.
Dương Thần trấn an cô một câu, nhưng trong lòng lại thấy khổ sở.
Trải qua một lúc trầm tĩnh như vậy, bốn người cũng không muốn nói chuyện thêm, nhìn sắc trời, bèn lên đường rời khỏi đó.
Dương Thần lái xe đưa hai vợ chồng Lý Độn về Lý gia xong, mới cùng Lâm Nhược Khê trở về Dương gia.
Dọc đường đi, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần im lặng lái xe, thấp giọng nói:
- Trong lòng không vui?
Dương Thần cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273177/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.